12.
Không thể không nói, nếu như Cố Do có thể giúp tôi đến đại học A thì tốt quá, hiệu suất của người ta rất cao.
Ngày hôm sau, vào thời gian tự học của tôi thì Cố Do cũng đi học với tôi.
Cố Do học đại học năm thứ tư, sau khi có danh sách tiến cử thì có thể nói là vô cùng nhàn rỗi.
Đôi khi anh ấy mang theo một cuốn sách chuyên ngành, đôi khi anh ấy mang theo các thể loại sách báo bên ngoài,... Tóm lại là loại nào thì tôi xem cũng không hiểu.
Anh ấy không làm phiền tôi khi tôi đang học, anh ấy chỉ lặng lẽ đọc sách, anh ấy mang ly giữ nhiệt theo rồi đi lấy nước cho tôi, tôi muốn đi đâu chỉ cần báo với anh ấy một tiếng là được.
Chỉ là anh ấy không làm phiền tôi, còn tôi muốn làm phiền anh ấy! Tôi luôn vô thức nhìn tr/ộm anh ấy, làm ơn đi, dáng vẻ thật sự nghiêm túc của anh ấy khiến người ta động lòng có biết không hả.
Đây chính là vấn đề vì tôi không thể tập trung học được.
Nhưng không thể không nói dạo gần đây ít khi thấy đám người vây quanh Cố Do nữa, mặc dù vậy nhưng vẫn có rất nhiều người nhắn tin cho anh ấy.
Màn hình của anh ấy thỉnh thoảng sẽ sáng lên, tôi hơi tò mò nên viết ra giấy: "Đàn anh, còn có nhiều người tìm anh lắm sao?"
Tôi đẩy tờ giấy về phía anh ấy.
Anh ấy liếc nhìn tôi rồi nhìn dòng chữ trên tờ giấy, bất lực gật đầu.
Trong lòng tôi có một cảm giác khó tả, tôi chán nản nằm bò ra bàn.
Kết quả Cố Do đi tới nói nhỏ vào tai tôi: "Ở bên em đã giúp anh tránh được rất nhiều rắc rối." Nói xong anh ấy ngồi thẳng lên rồi mỉm cười nhìn tôi.
Nụ cười của Cố Do đẹp đến nỗi tôi hơi thất thần.
Anh ấy đưa tay ra vẫy trước mặt tôi, lúc đó tôi mới định thần lại và nhanh chóng quay đầu đi không nhìn vào biểu cảm của anh ấy nữa.
…
Mấy ngày nay trước khi đi ngủ, trong đầu tôi luôn là hình ảnh Cố Do nghiêm túc cúi đầu đọc sách.
Tôi hơi tham lam, tôi muốn làm chút chuyện quá đáng với anh ấy.
Bình luận
Bình luận Facebook