“Là, là người...”
“Thật sự là người, mẹ đã gi*t người rồi..................”
Tôi vội vàng đứng dậy, nắm ch/ặt bàn tay r/un r/ẩy của mẹ. Sức lực làm ruộng cả đời của mẹ thật mạnh, một nhát d/ao ch/ém xuống, tôi thậm chí nhìn thấy cả chất n/ão của con cá chép. Nó bơi lo/ạn xạ trong bồn nước, lăn lộn đ/au đớn. M/áu hòa vào nước, b/ắn tung tóe lên người chúng tôi.
Mẹ tôi mấp máy môi run rung: “Làm sao bây giờ? Biết làm sao đây?”
Bây giờ bà mới cảm thấy sợ hãi, mới hối h/ận. Tôi hiểu.
Xét cho cùng, gi*t một con cá và gi*t một con người, khác nhau một trời một vực.
Nước mắt mẹ tôi rơi xuống, bà siết ch/ặt tay tôi, ánh mắt ngập tràn kinh hãi và hoang mang. So với vẻ dữ dằn hung hăng lúc nãy, bà như biến thành một con người khác.
“Hu hu, sao mẹ lại làm chuyện này? Sao có thể đ/ộc á/c đến thế?”
Tôi ôm bà dỗ dành: “Không sao đâu mẹ, chỉ là ch*t một con cá thôi mà.”
Mẹ tôi khóc nức nở: “Nhưng chúng ta đều nghe thấy tiếng kêu, trong đó chắc chắn có người.”
Bà sợ đến mức thân hình g/ầy guộc run lên bần bật.
“Không có người đâu mẹ, chỉ là con cá thôi.” Tôi xoay mặt bà đi, máy móc lặp lại không cho bà nhìn xuống bồn nước đẫm m/áu.
“Ch*t chỉ là một con cá thôi.” Tôi nhấn mạnh.
Con cá chép đã hoàn toàn bất động, bụng ngửa phơi lên, mắt nó xuyên qua làn nước đỏ m/áu, trừng trừng nhìn chằm chằm vào tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook