Khương Điềm Điềm: "???"
Tôi: "..."
Đâu đến nỗi, đâu đến nỗi.
Lâm Hạ Tuyết, chẳng qua là cô biết tôi không phải người, có cần phải sợ đến mức này không?
Mà Khương Điềm Điềm hiển nhiên không biết Lâm Hạ Tuyết đang sợ cái gì, chỉ kinh ngạc nhìn Lâm Hạ Tuyết.
"Lâm Hạ Tuyết, cậu đang nói linh tinh cái gì vậy!"
Khương Điềm Điềm mặt đầy chất vấn, nhưng Lâm Hạ Tuyết lại không dám nói thêm một chữ nào, vội vàng bỏ chạy.
Chỉ còn lại Khương Điềm Điềm một mình tại chỗ, xung quanh còn có không ít người vây xem hóng chuyện.
Nhất thời cô ta có vẻ rất x/ấu hổ.
Cô ta không khỏi tức gi/ận liếc nhìn tôi, m/ắng: "Cô chờ đó cho tôi!"
Tôi biết, tôi và Khương Điềm Điềm xem như đã kết th/ù rồi.
Đặc biệt là khi sau này tôi thuận lợi ký hợp đồng với 《Toàn viên tăng tốc》, thay thế Khương Điềm Điềm trở thành khách mời nữ thường trú mới của họ, tôi biết Khương Điềm Điềm có thể sẽ không bỏ qua cho tôi.
Quả nhiên, buổi ghi hình đầu tiên của 《Toàn viên tăng tốc》, Khương Điềm Điềm chủ động yêu cầu tham gia với tư cách khách mời.
Chương trình thể thao đối kháng này được ghi hình từ sáng sớm, tổ chương trình sắp xếp cho tôi và Khương Điềm Điềm hai khách mời nữ cùng đi gọi các khách mời khác dậy, với cái tên mỹ miều, là để Khương Điềm Điềm tiền bối truyền thụ kinh nghiệm cho tôi, để chúng tôi giao ca một cách hoàn hảo.
Trước ống kính, Khương Điềm Điềm vô cùng nhiệt tình với tôi, còn tỏ ra rất luyến tiếc chương trình này.
"Tiểu Tống, sau này chương trình này nhờ cả vào cô đấy! Đối với tôi, chương trình này giống như nhà mẹ đẻ của tôi vậy, cô nhất định phải đối xử tốt với nó!"
Khương Điềm Điềm nắm tay tôi, nước mắt lưng tròng.
Nhưng ở nơi ống kính không nhìn thấy, cô ta lại mạnh tay gi/ật tóc tôi một cái.
Tôi: "..."
Phải nói rằng, Khương Điềm Điềm và Lâm Hạ Tuyết đúng là cùng một công ty quản lý, cách hành hạ người khác cũng giống nhau.
Cũng may tôi rút kinh nghiệm nhớ bôi keo lên cổ, nên mới không tái diễn cảnh rớt đầu trực tiếp.
Tuy đầu không rớt, nhưng tôi cũng không định bỏ qua cho Khương Điềm Điềm, tìm được cơ hội tôi trực tiếp dùng q/uỷ lực gi/ật mạnh một nhúm tóc của cô ta.
"A!"
Khương Điềm Điềm đ/au đớn kêu thảm một tiếng, nhân viên công tác bên cạnh vội vàng hỏi cô ta:
"Cô Khương sao vậy?"
Khương Điềm Điềm quay đầu nhìn phía sau lưng trống không của mình, sợ đến toát mồ hôi lạnh.
"Không, không có gì."
Theo quy trình của chương trình, tôi và Khương Điềm Điềm phải cùng nhau đi đ/á/nh thức các khách mời khác.
Việc đ/á/nh thức này đương nhiên không phải là đ/á/nh thức bình thường. Tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn rất nhiều cách trêu chọc người khác để đ/á/nh thức, tôi và Khương Điềm Điềm phải bốc thăm để quyết định cách đ/á/nh thức mỗi khách mời.
Ví dụ như nhét đ/á vào chăn bông, hoặc hát thật to chẳng hạn.
Đương nhiên, nói là bốc thăm, nhưng thực tế tổ chương trình đều có kiểm soát.
Đối với những khách mời lớn tuổi hoặc không thích đùa, tổ chương trình sẽ sắp xếp một số cách đ/á/nh thức không quá lố.
Còn những nghệ sĩ nhỏ tuổi thích chơi đùa thì khá thảm, vì hiệu ứng chương trình mà bị trêu chọc đủ kiểu.
Sau khi đ/á/nh thức thành công vài khách mời thường trú, đến lượt khách mời đặc biệt.
Trong số các khách mời đặc biệt của chương trình này có một khách mời bí ẩn, mọi người đều không biết danh tính của anh ta.
Tổ chương trình nhanh chóng đưa tấm thẻ ghi cách đ/á/nh thức cho Khương Điềm Điềm, cô ta nhìn một cái rồi đưa cho tôi, cười duyên.
"Vị khách mời cuối cùng này, cứ để Tiểu Tống tự đi đi, để tôi xem cô ấy có thể đ/ộc lập một mình được không."
Tôi cúi đầu nhìn tấm thẻ nhiệm vụ, chỉ thấy trên đó viết: [Chui vào chăn cù lét].
Tôi không nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào phòng.
Trong phòng không bật đèn, trong bóng tối mịt mùng, tôi nhìn thấy có một người trong chăn.
Tôi không nói hai lời liền chui vào chăn bắt đầu cù lét nách đối phương.
Tôi cù lét vừa nhanh vừa mạnh vừa chuẩn, đối phương trong giấc ngủ gi/ật mình, bộc phát một tiếng gầm gi/ận dữ:
"Mẹ nó! Ai vậy!"
Ngay sau đó một tiếng "tách" đèn phòng bật sáng, tôi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trước mắt.
Tôi nhất thời ngây người.
Không ngờ khách mời đặc biệt lần này lại là Lục Sầm.
Đỉnh lưu hiện tại, fan hâm m/ộ x/é nhau khắp giới giải trí cũng không sợ, nhờ một bộ phim cổ trang mà nổi đình nổi đám.
Tôi còn chưa kịp phản ứng khách mời bí ẩn lần này lại là nhân vật lớn như vậy, thì Khương Điềm Điềm đã xông vào phòng.
"Cô đang làm cái gì vậy Tống Vu!"
Cô ta nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, hoảng lo/ạn nói:
"Tôi không phải bảo cô mở nhạc đ/á/nh thức khách mời sao? Cô... Sao cô lại leo lên giường người ta rồi?"
Ngay sau đó cô ta dường như phản ứng ra điều gì, kinh ngạc che miệng.
"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ cô biết đối phương là Lục Sầm, cố ý leo lên giường để ké fame?"
Chương 8
Chương 7
Chương 7
Chương 11
Chương 8
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook