Sau cơn mưa lớn đó, đã rất lâu Mục Trạch không đến gặp ta.
Hắn mỗi ngày bận rộn như chong chóng, ta đã lén ra khỏi cung vài lần nhưng không gặp được hắn.
Cuối cùng, vào nửa đêm, ta đứng chờ trước cửa nhà hắn.
“Mục Trạch, chàng không muốn gặp ta sao?”
Mục Trạch gi/ật mình, nhìn quanh một lượt, nhanh chóng kéo ta vào trong.
“Sao nàng lại đến giờ này? Cuộc sống trong cung thế nào rồi?”
Ta đỏ mắt, mặt đầy vẻ tủi thân.
“Chàng cũng không quan tâm đến sống c h * t của ta.”
Mục Trạch thở dài, cúi người ôm ta.
“Chu Khả, ta mệt mỏi quá.”
Ta vội vàng nói: “Chàng từ từ hẵng mệt, ta có chuyện muốn nói với chàng đây.”
“Thôi đại nhân đ i ê n rồi, y nói muốn ta làm Nữ đế.”
Ta hoảng lo/ạn kể lại kế hoạch của Thôi Thiếu Quân, vừa căng thẳng vừa ôm lấy cánh tay Mục Trạch.
“Ta, một người phụ nữ làm sao có thể làm hoàng đế? Y vì lợi ích của sĩ tộc mà muốn đẩy ta vào chỗ nguy hiểm, Mục Trạch, chàng giúp ta với.”
Mục Trạch ngơ ngác, nhìn ta một lúc lâu, rồi không nhịn nổi phá lên cười.
“Nữ đế? Ha ha ha, nữ đế, sao ta không nghĩ đến nhỉ!”
Mục Trạch cười lớn, ôm ta quay vòng hai vòng.
“Thật không hổ là Tể tướng đại nhân, thật sự dám nghĩ như vậy.”
“Chu Khả, mấy ngày qua ta đã liên lạc với Tam vương gia, thôi, không quan trọng nữa, ai làm hoàng đế đều không bằng nàng làm hoàng đế.”
Cơ thể Mục Trạch như hoàn toàn thư giãn, hắn mặc một bộ giáp lạnh lẽo, nhưng ánh mắt nhìn ta lại đặc biệt dịu dàng.
“Nàng làm nữ đế, sẽ không còn bị người khác ứ/c hi*p nữa.”
Ta sợ xanh mặt lại.
“Nhưng người khác sẽ nghe lời ta sao?”
Mục Trạch xoa đầu ta.
“Yên tâm, văn có Thôi Thiếu Quân, võ còn có ta, ai dám không nghe lời nàng?”
“Mục Trạch, chàng đối với ta thật tốt.”
Bình luận
Bình luận Facebook