Học kỳ này sắp trôi qua một nửa thời gian rồi.
Lăng Tảo Xuyên đã ôm tôi ngủ suốt ba tháng, nhưng hoàn toàn không bày tỏ thái độ gì.
Nếu không phải thi thoảng anh ấy đi tắm nước lạnh, tôi còn tưởng anh chỉ dùng tôi làm lò sưởi.
Có vẻ như... chiến lược "c/ưa cẩm" của tôi cần mạnh tay hơn!
Sáng sớm, tôi nằm dài trên bàn học, cong mông lên đầy khiêu khích:
"Lăng Tảo Xuyên, lưng em đ/au quá. Anh xem giúp em đi mà..."
Ngoảnh lại, hóa ra là giảng viên chủ nhiệm!
Bị thầy giáo răn dạy xong, tôi lôi điện thoại ra xem.
Đã trưa rồi.
Màn hình hiện tin nhắn của Lăng Tảo Xuyên.
Nhưng chưa kịp đọc rõ, chiếc điện thoại trong tay đã xuyên qua lòng bàn tay trong suốt, rơi xuống đất.
Bàn tay tôi...
Đang trong suốt dần!
Chuyện gì thế này?!
Hệ thống vang lên:
"Thời gian đã vượt quá một nửa."
"Trước khi học kỳ kết thúc, nếu không chinh phục thành công Lăng Tảo Xuyên, cậu sẽ biến mất."
"Cả ở thế giới thực lẫn tiểu thuyết này."
Nỗi hoảng lo/ạn bủa vây.
Phải công kích!
Phải dốc toàn lực!
Dù chỉ một cơ hội mong manh cũng không được bỏ lỡ.
May thay, bàn tay nhỏ sau đó hồi phục nguyên vẹn. Tôi vừa khóc vừa nhặt điện thoại lên.
Ơ?!
Lăng Tảo Xuyên bảo tôi mang nước ra sân vận động cho anh ấy.
Bình luận
Bình luận Facebook