Bệ Hạ, Thần Không Trở Về Nữa

Chương 8

09/07/2025 22:58

“… Ngươi lại ngủ ở bàn nữa.”

Ta mở mắt, giọng khàn khàn: “Đêm khuya bệ hạ tới phủ thần, e là thất nghi.”

Y chẳng buồn đáp. Chỉ vòng ra phía sau, đỡ ta dậy rồi lấy một chiếc chăn mỏng khoác lên vai ta.

“Lạnh như vậy, còn cứng đầu ngồi viết thư cho binh lính làm gì?”

“Thần không viết cho họ.”

“… Vậy cho ai?”

Ta im lặng một lúc, rồi chậm rãi đáp: “Viết cho một người… vẫn chưa biết mình đã được bảo vệ như thế nào.”

Ánh mắt y khựng lại.

Một lúc sau, y nói khẽ: “Ngươi uống th/uốc chưa?”

Ta lắc đầu.

Y thở dài, lấy trong tay áo ra hộp gỗ, là th/uốc do chính thái y điều chế, loại dùng cho người bị tổn thương kinh mạch nặng, đắng đến độ nuốt cũng phải rơi lệ.

“Trẫm hầm th/uốc này ba canh giờ. Ngươi không uống, lãng phí công sức trẫm.”

Ta ngẩng đầu, nhìn y: “Ngài tự hầm?”

Y mím môi: “Không tin?”

Ta nhìn tay y, làn da trắng mịn nay có vết bỏng đỏ, mờ nhạt nhưng rõ ràng là dấu nước sôi văng vào.

Ta siết ch/ặt tay: “Bệ hạ, người đừng dịu dàng với thần như thế… Vì thần không biết phải làm sao để đáp lại.”

Y nhìn ta. Mắt có chút đ/au, một chút ấm ức: “Ngươi nghĩ trẫm làm vậy vì mong ngươi đáp lại sao? Trẫm không cần. Trẫm chỉ cần… ngươi sống.”

“Đừng ch*t như cha ngươi. Đừng biến mất như bao nhiêu người trước kia. Đừng đi nơi mà trẫm không thể tìm thấy.”

Giọng y run lên. Không phải vì gió lạnh. Mà vì nỗi sợ.

Ta chưa từng biết, một người ngồi trên đỉnh quyền lực, có thể vì ta mà r/un r/ẩy.

Một người, từng bị ta xem là "thiếu niên còn nhỏ", lại nói ra những lời khiến ta nghẹn họng.

Y đến gần. Đặt tay lên cổ tay phải của ta, chỗ từng bị ch/ém đ/ứt gân, đ/au đến tận xươ/ng.

“Chỗ này còn đ/au không?”

Ta định gạt đi. Nhưng y giữ lại. Rồi, như một đứa trẻ bất chấp lễ nghi, y cúi đầu xuống, hôn lên vết s/ẹo đã khô.

Không nói một lời.

Ta gi/ật mình. Cả thân thể căng ch/ặt như dây đàn bị kéo đến cực hạn.

“… Hoàng thượng…”

“Không cần nói gì.” Y thì thầm, vẫn giữ trán tựa lên tay ta.

“Cho trẫm một chút ích kỷ, có được không?”

Đêm ấy, y ngủ lại trong phòng ta.

Không ai biết. Không ai hỏi.

Chúng ta nằm trên hai chiếc đệm lót cạnh nhau, cách nhau một khoảng nhỏ, đủ để không chạm vào, nhưng đủ để nghe thấy hơi thở nhau chập chờn trong đêm tối.

Giữa mùa đông, ta bỗng thấy… lòng mình thật ấm.

Nhưng cũng thật sợ.

Vì thứ đang lớn lên trong lòng ta, không còn là trung thần nghĩa sĩ nữa.

Mà là một kẻ tham sống.

Tham một ánh mắt, một cử chỉ, một lần dịu dàng từ người mà ta thề phải bảo vệ.

Danh sách chương

5 chương
09/07/2025 22:58
0
09/07/2025 22:58
0
09/07/2025 22:58
0
09/07/2025 22:58
0
09/07/2025 22:58
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu