20
Giống như trong sách viết, Lý Hoài Húc được giáo viên thanh nhạc giới thiệu tham gia một cuộc thi tài năng, sau đó ra mắt với tư cách là một minh tinh.
Có vẻ như mọi thứ đều ổn, không nhảy vọt ra khỏi bố cục chính.
Ngoại trừ Lạc Thiên Siêu.
Những động tác chạm vai, chạm đầu, bóp mặt tự nhiên như thường ngày, mặc áo khoác, áo len, uống trà sữa, ăn đồ ăn, v.v. đều đã khác.
Bạn cùng phòng tóm tắt bản chất bằng cách thốt lên: "Trời ơi, nếu anh ấy luôn thích cậu thì việc hai người đang làm chẳng khác nào luôn coi bản thân cậu thành bạn gái của anh ấy, chiếm tiện nghi của cậu!"
“Cậu luôn coi anh ấy như anh em của mình, anh ấy lại luôn muốn tán tỉnh cậu, thậm chí ngủ với cậu.” Một người bạn cùng phòng khác càng vả mạnh vào mặt cô.
Tô Thanh Tiêu suýt nữa phun ra một ngụm m/á/u giả, không hiểu sao cảm thấy câu nói này rất quen thuộc.
Hôm qua cô mặc chiếc áo len có mũ của Lạc Thiên Siêu, vừa gặp nhau, cô đã cảm thấy trong mắt anh có gì đó không ổn, nhưng anh dường như không có gì không ổn, giống như trước đây.
Nhưng khi tìm được cơ hội, anh hôn cô mãnh liệt, như muốn x/é cô ra từng mảnh và nu/ốt chửng cả người.
Cuối ngày, anh còn nói: “Mỗi lần em mặc quần áo của anh, anh thật sự phải nhịn đến khó chịu, hay rồi, bây giờ anh vẫn phải chịu đựng, không dám cởi quần áo của em."
Làm cô sợ hãi đến mức đ/ấm anh, đ/á anh rồi bỏ chạy.
Tô Thanh Tiêu đột nhiên đứng dậy, lục lọi trong tủ, tìm thấy vài bộ quần áo, cô sửng sốt.
Ngoại trừ bộ hôm qua, cô cũng không biết bộ quần áo nào trong tay mình là của Lạc Thiên Siêu.
Không thể mặc chúng nữa!
Cô tìm một chiếc túi, bỏ tất cả vào rồi nhét sâu vào phía sau tủ.
Ba cô gái nhìn nhau bối rối một lúc lâu rồi che miệng cười khúc khích.
Họ cũng nhìn ra rồi, Lạc Thiên Siêu yêu cô đến tận xươ/ng tủy, nếu không anh đã không đăng ký vào trường đại học này, bằng mọi cách chăm sóc và giữ bí mật với cô.
Mà Tô Thanh Tiêu đối với Lạc Thiên Siêu cũng không phải là hoàn toàn không có tí tình cảm gì, hoặc là cô ấy không thể vượt qua được, có lẽ là do tính tình nữ hán tử của cô đi?
Còn không phải nữ hán tử sao? Nếu có ai đó b/ắ/t n/ạ/t họ, cô ấy sẽ ra mặt!
Vào tuần thứ hai của năm học, khi họ đi ăn tối ở ký túc xá, một lão già s/ay rư/ợu nhất quyết kéo A Văn đến nâng ly với lão ta, bạn của lão già đó không thể giữ được, liên tục xin lỗi, thậm chí còn bị người đàn ông s/ay rư/ợu đẩy xuống đất.
A Văn sợ hãi đến mức suýt khóc vì cổ tay bị nắm lấy không thể chạy được.
Tô Thanh Tiêu hùng hổ xông tới, ấn đầu lão xuống, chộp lấy ly rư/ợu đ/ập vào mặt lão, dùng chân đ/á, vung nắm đ/ấm mạnh đến mức lão ôm đầu bỏ chạy.
Cuối cùng, chính Lạc Thiên Siêu hoảng hốt chạy đến cục công an đón bọn họ.
Vừa gặp nhau, anh ta đã lo lắng kiểm tra Tô Thanh Tiêu từ trên xuống dưới nhiều lần, rồi ôm ch/ặt Tô Thanh Tiêu vào lòng như thể lạc mất cô rồi lại tìm được về.
Đáng tiếc bị nữ nhân chậm tiêu kia bang bang bang đ/ập vào lưng anh mấy cái, giống như người anh em: “Mình không sao, mình không sao, sao cậu lại làm ầm ĩ như vậy.”
Vốn tưởng rằng hai người bọn họ vẫn luôn như vậy, không ngờ Lạc Thiên Siêu vẫn cao tay hơn.
“Tiểu thuyết ngày nay đều là xuyên sách và trùng sinh, không có gì mới mẻ cả.” A Văn đột nhiên thở dài.
Tô Thanh Tiêu sửng sốt, có chút khó hiểu hỏi: “Xuyên sách vào thì làm sao?”
Ba người suy nghĩ một lúc, A Viễn nói trước: “Nếu mình xuyên sách, có thể mình sẽ không đi theo con đường giống như nhân vật mình sắm vai, miễn là mình xuyên đến đó với ý thức hiện tại của mình.”
"Mình cũng vậy," A Phong nói, "Sau khi mình xuyên qua, nhân vật không còn là nhân vật gốc nữa mà là chính mình. Vậy thì nhất định sẽ dựa vào tính cách của chính mình mà diễn."
“Nếu mình xuyên sách và sống trong đó với nhận thức cá nhân thì tiểu thuyết đó không còn là cuốn sách nữa mà là cuộc đời của mình. Vì đó là cuộc đời của mình nên mọi lựa chọn của mình đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai, và tiểu thuyết cũng không còn là bản gốc nữa, trừ khi có yếu tố bất khả kháng."
A Văn suy nghĩ rồi nói: "Thật ra, trải nghiệm cuộc sống của mỗi chúng ta là một cuốn tiểu thuyết. Mình là một vai phụ trong cuộc đời bạn, cốt truyện xoay quanh bạn, nhưng trong cuộc đời của mình, mình là nhân vật chính và cốt truyện đều xoay quanh mình.”
"Đúng, đúng, A Văn quả nhiên là thiếu nữ thiên tài của khoa Triết học."
"Điều đó là đương nhiên."
Tô Thanh Tiêu sửng sốt.
Bình luận
Bình luận Facebook