Tôi nhìn quanh bốn phía, bà ấy lại biến mất, nhưng đầu óc tôi vẫn chưa kịp tỉnh táo lại.
Trần Tiêu, cô ấy quá đáng thương, tôi chưa bao giờ biết cô ấy luôn chịu đựng sự tr/a t/ấn phi nhân như vậy.
Mẹ của Trần Tiêu cũng là không còn cách nào, tuyệt vọng mới tìm đến tôi, vì bà ấy chỉ có ràng buộc với tôi thôi, hơn nữa, bà ấy là người c/âm.
Bà ấy không nói ra lời được, câu “c/ứu tôi với” đó không phải bà ấy nói, chỉ có thể là tiếng kêu trong lòng sâu thẳm của con gái mà bà ấy với tư cách là một người mẹ có thể nghe thấy.
Tiểu Lâm là bạn cùng phòng của tôi, cũng là người gửi WeChat cho Trần Tiêu trong chiếc điện thoại cũ đó, vậy nên sự dẫn dắt từ đầu đến cuối của bà ấy đều không sai, mục đích của bà ấy là tìm Trần Tiêu.
Trần Tiêu thật sự còn sống, đang ở ngoại ô phía nam, có lẽ đang ở với một đám sinh viên thể dục.
Cô ấy vẫn đang bị s/ỉ nh/ục, bị tr/a t/ấn, thậm chí có thể bị đùa giỡn đến ch*t.
Phải làm sao, tôi phải làm sao, báo cảnh sát sao, nhưng cảnh sát cũng chưa chắc tin tôi, ngoại ô phía nam lớn như vậy, tôi cũng không biết Trần Tiêu ở đâu.
Lúc này điện thoại lại rung lên, là cuộc gọi của Tiểu Lâm.
Cậu ta đã đỗ xe rồi, là thông báo tôi xuống dưới, bên người tôi đã không còn chút hàn ý nào, mẹ của Trần Tiêu dường như biến mất không thấy, nhưng tôi đột nhiên nhận ra tôi biết bà ấy ở đâu.
Tôi thở một hơi, nghe máy, tôi cũng không quan tâm Tiểu Lâm bên kia nói gì, lạnh lùng ném một câu: “Tôi xuống ngay.”
Ra cửa, xuống lầu, lên xe của Tiểu Lâm, chúng tôi như mọi khi tán gẫu,.
Trạng thái cậu ta cũng rất bình thường, thậm chí hơi hưng phấn, nhưng lại luôn không nhắc lúc này bên ngoại ô phía nam đang xảy ra gì.
Quá lâu sau, tôi cuối cùng không nhịn được hỏi cậu ta: “Cậu muộn thế này còn đến tìm tôi chắc không chỉ vì khuya thôi đúng không? Tôi tối nay gọi cậu mấy cuộc điện thoại, cậu chắc cũng đoán tôi có gì đó không ổn đúng không?”
Sắc mặt Tiểu Lâm lập tức đông cứng lại, tôi có thể cảm nhận được cậu ta đạp một chân ga, xe chạy nhanh hơn, cậu ta mới chậm rãi hỏi: “Rốt cuộc cậu biết bao nhiêu chuyện, cậu muốn gia nhập chúng tôi sao?”
Tôi cũng không vội không chậm trả lời cậu ta: “Không không không, ai giống đám ng/u ngốc các cậu chứ, tôi biết chuyện các cậu b/ắt n/ạt Trần Tiêu rồi, cô ấy bây giờ đang ở chỗ nào đó, phải không?”
Tiểu Lâm không ngạc nhiên, cậu ta gật đầu nói: “Đúng vậy, mọi người đang chơi đấy, bất quá, cậu chắc chắn sẽ không chơi cùng chúng tôi đúng không? Chúng tôi chính là đoán không ra cậu muốn làm gì, gan lớn đấy chứ, dám theo tôi đến chẳng lẽ còn muốn anh hùng c/ứu mỹ nhân sao?”
Chương 13
Chương 30
Chương 8
Chương 30
Chương 36
Chương 10
Chương 8
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook