Sau cuộc vẫn như thường lệ rửa An.
Anh ta nằm dài trong bồn tắm.
Dạo này hình ngày càng đẫy đà, phần chi dưới hầu như không thấy rõ, đương nhiên cũng không thể ngồi dậy được.
"Hôm sau giỗ mẹ."
Tôi bóp sữa xoa lên người hắn, cất như không có ý.
Giang nheo mắt: "Anh không đâu, thay anh thắp thêm nén mẹ nhé."
Tôi ừ một tiếng, không nói thêm gì.
Đúng lúc cúi gọi gi/ật lại: "Vợ ơi, có thấy anh... bé không?"
Điều hãnh diện nhất chính bản lĩnh đàn ông, tạo cánh cửa này lại mở cánh cổng khác.
Nhưng gần đây, thứ từng tự hào đang dần lại.
"Sao lại thế được? không thấy biểu cảm của cô lúc nãy sao?"
Giang tin ngờ: "Ừ cô hài lòng với màn trình diễn nay của anh."
"Muộn rồi, đưa anh ngủ thôi."
Tôi thực sự chẳng hứng thú nghe khoe khoang những dơ ấy, qua loa rồi bế vào phòng.
Giang nay đúng mệt thật, chạm gối đã ngủ khò.
Cơ thể giờ đây m/ập hơn trông như sâu b/éo ịch.
Nhờ vào những ham muốn buông thả gần đây của hắn.
Tôi cúi sát vuốt ve sống lưng trơn láng, mùi tươi cơ thể kí/ch th/ích vị giác.
Không nhịn được, liếm một cái.
Thơm quá mất!
Tôi đã không thể đợi thêm để thưởng thức mỹ vị tuyệt hảo này!
Bình luận
Bình luận Facebook