Chuyện mất quần lót ở ký túc xá 6026

Chap 4

06/08/2025 21:20

Vào ngày đầu tiên lập kế hoạch theo đuổi crush, Mạnh Tây Châu đã tưởng tượng ra tương lai mình và Hà Tu tốt nghiệp cùng thuê nhà ở, đi làm, tu tu xình xịch…

Kết quả của việc quá phấn khích là —-- dậy muộn.

Bên tai nghe tiếng hát của ca sĩ ngoại quốc, Mạnh Tây Châu mở mắt nhìn ra bên ngoài, giường dưới chỉ có Hà Tu, những người khác không ở trong phòng.

Hôm nay là thứ bảy, năm người bọn họ đều là dân bản địa, chắc chắn là về nhà cả rồi.

“Khịt…”

Mạnh Tây Châu lén nhìn Hà Tu, thằng này xịt nước hoa Cologne? Ngựa thế?

Tiếng chuông cảnh báo trong đầu vang lên một tiếng, cái này…Tóc tạo hình vuốt keo, mặc áo sơ mi gọn gàng, còn xịt nước hoa, hôm nay là dịp quan trọng nào hả?

A! Là ngày thằng nhóc Bạch Duy mời Hà Tu ăn cơm!

Má! Là thẳng nam Hà Tu đổi tính nết, hay là hắn căn bản không nhìn ra ý đồ của yêu tinh Bạch Duy?

Mạnh Tây Châu bật dậy, lồm cồm bò xuống giường.

“Hà Tu.”

“Hửm.”

Hà Tu đang đóng viên cúc trên cùng của áo sơ mi, dùng một tay, thong thả, ngón tay ngon dài khẽ động, trên người nhẹ nhàng tỏa ra mùi nước hoa thơm ngát.

Ngược lại, đầu Mạnh Tây Châu rối bù như tổ chim, khóe mắt không biết dính hạt đen gì đó, bên dưới là áo phông rộng thùng thình cùng quần đùi vạn năm không đổi.

Mạnh Tây Châu cũng cảm thấy với phong cách ăn mặc này của mình hiện tại thì khả năng tỏ tình thất bại là rất lớn, nhưng giờ không còn cách nào khác, đành phải căng da đầu tự tiếp thêm ngọn lửa cho bản thân.

Đôi tay cậu đột nhiên nắm lấy vai Hà Tu, nỗ lực nói.

“Tao, tao, tao thích! Chúng ta ở bên nhau đi!”

Trong đầu cậu đã nghĩ tới cảnh Hà Tu đẩy mạnh mình ra, trốn mình như thể trốn đại dịch.

Nhưng ngay sau đó, một việc không thể tưởng tượng đã xảy ra.

“Ừm, tao biết.”

….

Đây là giọng Hà Tu hả? Sao lại…dịu dàng thế? Không phải đẩy mạnh mình ra hả?

Sau đó, Mạnh Tây Châu đang đơ người lại nghe thấy Hà Tu nói.

“Tao cũng thích mày, ba năm rồi.”

“Này, này……”

“Tây Châu, mày làm tao chờ lâu thật đấy.”

Mạnh Tây Châu hóa đ/á, hỏi lại Hà Tu, sợ những lời nói ban nãy không phải là thật.

“Hà Tu, mày không phải thẳng nam à?

Hà Tu cười nhẹ, “Ai nói thế?”

“Thế sao hồi năm nhất chúng ta định xem cái kia, mày lại bảo gh/ê t.ở.m rồi còn gi/ận nữa…”

Hà Tu nghĩ vài giây rồi nói: “Tao bảo gh/ê t.ở.m vì cảm thấy xem chung như thế rất kỳ, với lại cũng không tôn trọng người khác.”

Mạnh Tây Châu vẫn há hốc miệng, “Tu, mày nói thích tao, tao, tao vẫn không tin lắm.”

Người sống chung với mình ba năm trong sự hỗn lo/ạn và cãi vã đột nhiên nói thích mình, cảm giác này cứ ảo ảo.

Nhưng nghĩ đến việc người mình thích cũng thích mình, trong lòng Mạnh Tây Châu như nở bùng ngàn tia pháo hoa, thậm chí cậu muốn nhảy đến tận nóc nhà.

Vẻ mặt từ dại ra đến mừng thậm rồi cuối cùng bừng sáng của cậu đều lọt vào mắt Hà Tu.

Cùng là yêu thầm, cả hai đều nghĩ đối phương gh/ét mình, mãi cho đến hiện tại mới tỏ lòng, Hà Tu không nhịn được, cúi xuống muốn hôn Mạnh Tây Châu.

“A!” Mạnh Tây Châu ngại ngùng đẩy ra.

Cậu hoảng lo/ạn chạy ra ban công, trong miệng còn lầm bẩm: “Không thật lắm, tao, tao còn chưa đ/á/nh răng…”

Vệ sinh cá nhân xong, Hà Tu chờ Mạnh Tây Châu thay quần áo rồi muốn dẫn cậu đi gặp Bạch Duy, những gh/en t/uông cùng bất an tối qua nháy mắt tan thành mây khói.

Bây giờ là 11 giờ, ký túc xá của Bạch Duy và bọn họ ở hai phía khác nhau, Mạnh Tây Châu và Hà Tu sóng vai mà đi, Hà Tu vốn định nắm tay cậu, nhưng bị Mạnh Tây Châu đang đỏ bừng tai từ chối.

Bạch Duy đã đứng chờ Hà Tu trước tòa ký túc xá của bọn họ, vừa thấy Mạnh Tây Châu, trong mắt Bạch Duy lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó lại khôi phục như thường.

Bạch Duy nói rằng thời gian qua được Hà Tu giúp đỡ rất nhiều, nhất định sẽ đãi Hà Tu một bữa ra trò, Hà Tu suy nghĩ một chút rồi cuối cùng quyết định tự mình lái xe đưa bọn họ đi.

Hà Tu ngồi vào ghế lái, Mạnh Tây Châu chậm một bước, nhìn Bạch Duy chủ động đi về phía ghế phụ, trong mắt chính thất như cậu, nhìn kiểu gì cũng thấy Bạch Duy như đang định khiêu khích.

Nhưng suy cho cùng đều là một đám đàn ông, không nên vì việc nhỏ này mà tính toán chi li, vừa định mở cửa xe thì nghe thấy Hà Tu kêu cậu ngồi vào ghế phụ.

Tay trái Bạch Duy vẫn đang đặt ở cửa ghế lái phụ, nghe thấy lời nói của Hà Tu liền gi/ận đến mức bật cười mà nói:

“Anh Hà Tu, em ngồi cạnh anh không được hả?”

Vẻ mặt Hà Tu nhàn nhạt, “Tôi vừa có bằng lái 1 năm, nếu gặp tai n.ạ.n, ghế phụ dễ c.h.ế.t nhất.”

“....”

Bạch Duy không ngờ Hà Tu vì từ chối cậu mà nói ra cả những lời đó, nhưng vẫn không cam lòng mà nói.

“Thế thì chẳng phải anh Mạnh ngồi đó là nguy hiểm nhất à?”

Hà Tu liếc mắt nhìn Mạnh Tây Châu đứng ở ngoài, ngoắc tay, rồi lại nhìn Bạch Duy.

“Cậu ấy không sợ c.h.ế.t.”

Bạch Duy từ bỏ, giữ nụ cười khó coi rồi đi qua ghế sau, Mạnh Tây Châu cười pha trò.

“Đúng thế, anh đây là anh hùng cảm tử, Nữu Hỗ Lộc Mạnh.”

Xe dừng trước cửa một quán ăn gia đình, Hà Tu cầm thực đơn, chọn mấy món Mạnh Tây Châu thích, chờ hai người gọi món xong liền chính thức bắt đầu từ chối Bạch Duy.

“Hôm nay mấy bạn cùng bàn đều về quê hết nên tôi gọi cả Tây Châu đến, quên báo cho cậu.”

Bạch Duy vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nói:

“Dạ không sau, nếu biết có mỗi anh Mạnh ở ký túc xá em cũng sẽ gọi anh ấy đến.”

“Tôi mang theo một người, vậy bữa này coi như chúng tôi mời.” Hà Tu nhếch khóe miệng.

Mạnh Tây Châu ngồi bên cạnh mừng thầm, hai người bọn họ mời Bạch Duy ăn cơm, điều này đại diện cho cái gì, nếu Bạch Duy biết điều chắc chắn hiểu ý Hà Tu.

Quả nhiên, vẻ mặt Bạch Duy trở nên khó cói, nhưng vẫn cố cười nói.

“Vậy không được đâu ạ, hôm qua em đã nói là mời anh ăn cơm rồi mà, sao có thể biến thành…”

Hà Tu chặn ngang, “Tôi cùng Tây Châu tuy hai mà một, hơn nữa chúng tôi là đàn anh, mời cậu một bữa là việc hiển nhiên.”

Bạch Duy chỉ có thể nói vâng.

Trong lòng Mạnh Tây Châu nghĩ, không hổ là Hà Tu, riêng việc nói chuyện thì chưa từng thua ai.

Sau đó, Hà Tu lại nói:

“Mấy hôm nay hội học sinh có nhiều cải biến, những công việc nhau này sẽ cần kết nối với ban kiểm tra kỷ luật, những điều tôi biết họ đều biết, cậu có thể hỏi bọn họ.”

Bạch Duy cuối cùng cũng không cười nổi, Hà Tu đã nói đến mức này rồi, cũng không cần phải cố nữa.

Một bữa cơm ăn trong sự x/ấu hổ, sau khi đến trường, Bạch Duy vội vã tạm biệt bọn họ rồi chạy đi. Mạnh Tây Châu và Hà Tu về tận ký túc xá mới bắt đầu nói chuyện.

Hà Tu không màng sự giãy giụa của cậu, ôm ch/ặt cậu ngồi vào giường mình, khiến Mạnh Tây Châu buộc phải ngồi trên chân hắn.

“Thằng chó, thích tao từ sớm mà còn không nói.” Mạnh Tây Châu cúi đầu, một tay vân vê cúc áo Hà Tu.

“Ừm, sợ mày sẽ tránh xa tao.” Hà Tu nói.

“Haizz, tao cũng thế.”

“Không sao, sau này chúng ta đều sẽ ở bên nhau.”

Mạnh Tây Châu lúc này mới nhớ, hỏi: “Mày biết tao thích mày từ khi nào?”

“Hừm, cái hôm tao đưa mày đến buổi liên hoan, sau khi mày say đã nói…”

“....Má, thế mà mày còn giả vờ quan tâm đến Bạch Duy trước mặt tao, làm tao sợ!” Mạnh Tây Châu đ/ấm Hà Tu một cái.

Hà Tu giả vờ ho khan hai tiếng, khiến Mạnh Tây Châu thấy bối rối.

Hắn cười thành tiếng, “Tao muốn xem mày định làm gì….”

Hà Tu ôm eo Mạnh Tây Châu, ghì gáy cậu xuống hôn.

“Ưm…”

Sau nụ hôn đó, Mạnh Tây Châu cảm giác mơ mơ màng màng.

“Tây Châu, không định đứng dậy hả, mày hơi nặng.” Hà Tu cố ý trêu.

“Tao…chờ một tí….tao đang đỏ mặt….Đều tại mày…Tao, đây là nụ hôn đầu của tao.”

Hà Tu cười như xuân về hoa nở, ôm ch/ặt cậu, “Tối nay ngủ cùng tao, nhé.”

"Má, Hà Tu, thằng mặt dày….”

Danh sách chương

3 chương
06/08/2025 21:20
0
06/08/2025 21:19
0
06/08/2025 21:18
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu