1
Tôi lại một lần nữa cúp máy cuộc gọi từ Hoắc Đình Huyền.
Mấy ngày khai giảng đã trôi qua, chắc hẳn anh ta cũng biết tôi không đến báo danh. Những ngày này, anh ta gọi cho tôi rất nhiều cuộc, nhưng tôi không dám nghe máy.
Tôi biết ở đầu dây bên kia, anh ta hẳn đã tức gi/ận đến phát đi/ên.
Dù sao thì, chính tôi là người đã cùng anh ta hứa hẹn sẽ thi cao học ở trường này.
Nhưng rồi tôi lén thay đổi nguyện vọng, đăng ký vào Xuyên Đại. Với năng lực của anh ta, chắc chắn anh ta đã tra ra được rằng tôi không hề đăng ký thi vào trường cũ.
Quả nhiên, ngay sau khi tôi cúp máy, tin nhắn từ Hoắc Đình Huyền lập tức tới. Liền mấy đoạn ghi âm dài sáu mươi giây liên tục. Tôi mở đoạn cuối cùng.
Giọng nói đầy gi/ận dữ của anh ta ngay lập tức vang lên:
“Em dám chơi anh! Tốt nhất là nói cho anh biết ngay bây giờ em đang ở đâu. Anh còn có thể cho em một cơ hội chuộc lỗi để ch*t tử tế hơn. Nếu em còn không nghe máy, không trả lời, thì cầu trời đừng để anh tìm được em. Nếu không, anh chắc chắn không tha cho em. Mau gọi lại, nghe rõ chưa?”
Hoắc Đình Huyền chưa bao giờ nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như thế. Nghe thấy lời anh ta, tay tôi vô thức run lên, gửi đại một biểu tượng bò ngầu qua tin nhắn.
Nhìn rõ mình vừa gửi gì, tôi hoảng hốt vội vàng ấn thu hồi, nhưng đã quá muộn.
Ngay giây tiếp theo, tin nhắn phản hồi của Hoắc Đình Huyền xuất hiện. Giọng anh ta nghiến răng ken két, như thể muốn l/ột da rút xươ/ng ai đó:
“Em giỏi lắm, còn dám khiêu khích anh. Được, chờ ch*t đi.”
2
Tôi gặp Hoắc Đình Huyền vào năm nhất đại học, khi đó anh ta đang học năm hai.
Năm đó, cha mẹ tôi làm ăn phát đạt, ki/ếm được một khoản tiền. Vì vậy, khi thi đại học, tôi đã đăng ký vào một ngôi trường danh tiếng ở thủ đô.
Trong trường này, hầu như sinh viên nào cũng có xuất thân không đơn giản, mà gia đình Hoắc Đình Huyền lại đứng ở đỉnh cao kim tự tháp, vượt xa tất cả.
Gia tộc của anh ta sâu không thấy đáy, thực lực mạnh mẽ, che trời một tay, không ai dám đụng tới.
Nhưng trong ngôi trường quý tộc này, điều khiến người ta ấn tượng hơn cả lại chính là tính khí của tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc, Hoắc Đình Huyền.
Anh ta nổi tiếng với tính khí nóng nảy, khó chơi.
Do mắc chứng cuồ/ng lo/ạn, anh ta thích bất cứ thứ gì có thể tiêu hao năng lượng.
Đấm bốc, tán đả, đua xe, nhảy bungee, và hàng loạt các môn thể thao mạo hiểm khác.
Nhưng thứ anh ta thích nhất vẫn là đ/á/nh nhau.
Trước khi tôi đến, anh ta thường xuyên lui tới những quán bar đầy rẫy đủ loại người, mỗi tuần có thể đ/á/nh nhau cả chục trận.
Và chính trong một hoàn cảnh như thế, tôi đã gặp Hoắc Đình Huyền.
Bình luận
Bình luận Facebook