「Không đúng rồi…」
「Tống Kỳ, cậu sống ở đâu vậy?」
Tống Kỳ suy nghĩ giây lát rồi đưa ra một địa chỉ.
「Cậu sống xa thế á?」
「Cũng được.」
*Cũng được cái gì chứ.* Tôi thầm nghĩ.
Giờ này rồi, con đường chỗ cậu ấy chắc chẳng còn mấy người đâu.
「Khu đó an ninh tốt lắm,」 Tống Kỳ nói thêm,「Với cả bà chủ nhà cũng rất tốt.」
「Chỉ là mấy hôm trước có vụ cư/ớp thôi.」
Tôi:「…」
Tôi nghẹn lời.
Lặng lẽ nhìn Tống Kỳ, lại nhìn chính mình.
Thành khẩn hỏi:「Cậu nghĩ một thằng say với một thằng nửa say, khi gặp cư/ớp thì khả năng chạy thoát là bao nhiêu?」
Tống Kỳ cười:「Không sao đâu, trên người tôi cũng chẳng có tài sản gì giá trị.」
…Tôi sợ bị *đ/âm* hơn được không?
Tống Kỳ sống ở nước ngoài về mà liều thế á?
「Hay là… tối nay cậu tạm qua chỗ tôi nghỉ ngơi đi?」
「Tôi không ở chung với chủ nhà, phòng đủ chỗ.」
Tống Kỳ im lặng hồi lâu, rồi gật đầu từ tốn:「Ừ.」
「Cảm ơn học trưởng đã cho tôi tá túc.」
Bình luận
Bình luận Facebook