Chiếc Kén Đó Tôi Không Cần

Chương 5

11/07/2024 16:15

5.

Lời này vừa dứt, bầu không khí như đọng lại trong giây lát.

Chỉ còn cơn gió nhẹ nhàng lướt qua hai chúng tôi, vén tóc mái của tôi lên.

Tầm nhìn của tôi không còn bị cản trở nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng nét mặt của Chu Thừa Uyên.

Giờ phút này, khuôn mặt anh tràn đầy sự kinh ngạc.

“Em nói gì…..”

Không phải tôi vừa nói muốn làm vợ anh ấy sao, làm sao…..?!

Hở????

Mất một lúc lâu tôi mới nhận ra có gì đó không ổn, một tiếng ‘Bùm’ n/ổ tung trong nội tâm tôi, hai gò má cũng đỏ chót.

“Xin lỗi! Em không có ý đó, em chỉ là…..”

Càng bối rối lại càng khó giải thích, nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Chu Thừa Uyên dần biến thành ý cười, tôi cúi đầu che đi sự lúng túng của mình, nhưng lại phát hiện ra khoảng cách giữa tôi và anh lại gần như thế.

Anh gần như đã bị tôi kabedon ở góc tường.

Tây trang kết hợp với đồng phục, hai chất liệu khác nhau hoàn toàn càng thể hiện sự tương phản mãnh liệt của cả hai.

Tôi vội vàng lùi về sau như bị bỏng, nhưng trong lòng vội vàng, hai chân cũng như tuột mất dây xích, mất thăng bằng ngã lệch sang một bên.

“A.”

Không kiềm chế được hô lên một tiếng, ánh mắt Chu Thừa Uyên ngay lập tức căng thẳng, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy tôi.

“Đợi đã, đừng…”

Không ngờ hành động của anh lại làm cho tôi gi/ật mình, theo phản xạ vặn vẹo, gi–ãy giụ–a.

“Cẩn thận!”

“Đ—-a–u quá….”

Cuối cùng ngã bịch xuống đất.

Lòng bàn tay tôi cọ xát với mặt đất gồ ghề, đ–a–u đến mức cả khuôn mặt nhăn tít lại.

Nhưng tôi vẫn nhanh chóng đứng dậy, giữ một khoảng cách an toàn với Chu Thừa Uyên.

“Em không sao là được rồi.”

Chu Thừa Uyên chậm rãi nói, đứng thẳng người lên, thu tay về.

Tư thế này của anh, hẳn là muốn kéo tôi lên.

Nhưng mà tôi lại né tránh.

Thật sự hết nói nổi mà, ngại quá đi mất.

Tay chân không biết nên đặt ở đâu, đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng, tiếp xúc cơ thể hay gì đó, cũng quá….

Nghĩ tới mấy lời mình vừa nói lúc nãy, tôi xấ–u h—-ổ khủng kh–iế-p luôn.

Ngay lúc không biết nên giải quyết tình huống này thế nào thì tình huống t–ệ hơn nữa đã xuất hiện.

Giọng nói của Chu Kỳ vang lên từ đằng xa, đây là giọng điệu ngang ngược thường ngày của cậu ta, mà giờ khắc này, nó còn xen thêm chút nôn nóng và t—ứ-c gi—ận.

“Mạnh Noãn, cậu ở đâu?”

“Nghe thấy thì trả lời đi, Mạnh—”

Còn thiếu một chữ nữa thì lại đột ngột im bặt.

Chu Kỳ dừng lại, mỉm cười.

“—Tìm được rồi.”

Danh sách chương

5 chương
11/07/2024 16:16
0
11/07/2024 16:15
0
11/07/2024 16:15
0
11/07/2024 16:13
0
07/02/2025 10:20
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận