Thẩm Dương bị t/ai n/ạn xe.
Trước cửa phòng bệ/nh, tôi bị hai vệ sĩ cao lớn chặn lại.
"Xin lỗi, phu nhân có dặn, không cho người lạ vào thăm."
Tốt lắm, tôi đây đúng là người lạ rồi.
Tôi bấm gọi cho Thẩm Dương.
"Alô, chị à?"
"Bảo họ cho chị vào."
Điện thoại im lặng vài giây.
Thẩm Dương lên tiếng, giọng có chút cười:
"Chị đang nói gì vậy—"
"Chị đang đứng trước cửa phòng em."
Tôi hít sâu một hơi.
"Em còn định giấu chị đến bao giờ nữa?!"
Nói xong, tôi lập tức ngắt máy.
Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ trung niên bước ra thông báo.
Trông bà ta có vẻ là hộ lý cao cấp.
Tôi gi/ận đùng đùng đi vào phòng bệ/nh.
Thẩm Dương nằm trên giường, mặt dán băng, tay trái và chân đều bó bột, chỉ có cánh tay phải giấu dưới chăn là còn lành lặn.
Thấy tôi đến, cậu ấy lập tức bật dậy, ánh mắt sáng rỡ như chú chó nhỏ thấy chủ, nôn nóng muốn lại gần làm nũng.
"Chị—"
Tôi chưa kịp dịu lại đã trút gi/ận như pháo n/ổ:
"Chị gọi cho em bao nhiêu lần, vậy mà em dám nói mình đang ở biệt thự cũ nhà họ Thẩm?"
Thẩm Dương cụp mắt, nhỏ giọng:
"Không nghiêm trọng đâu, em không muốn chị lo lắng."
Thấy tôi im lặng không nói gì, cậu ấy nhẹ nhàng vươn tay phải ra, móc lấy ngón út của tôi.
Từ mu bàn tay đến bắp tay, chằng chịt vết trầy xước đỏ thẫm.
"Thế này mà gọi là không nghiêm trọng à?"
"Chị ơi… xin lỗi… đừng gi/ận em mà…"
Thẩm Dương lí nhí nhận lỗi, ngón út vẫn đang nhẹ nhàng lắc lắc tay tôi.
Cảnh tượng ấy khiến người ta có cảm giác người bị thương không phải là cậu ấy, mà là tôi.
Ai có thể chống đỡ nổi kiểu làm nũng của một cậu em trai ngoan ngoãn đáng yêu như thế chứ?
Cơn gi/ận trong tôi lập tức vơi đi hơn nửa.
Tôi rút tay lại, giả vờ lạnh lùng:
"Làm sao mà đ/âm vậy?"
"Em lái xe mất tập trung, không cẩn thận đ/âm vào lan can."
Tôi cúi người, nhẹ véo lấy phần mặt duy nhất còn nguyên vẹn của cậu ấy, dọa:
"Nếu lần sau còn dám giấu chị, thì đừng trách!"
Vừa dứt lời, tôi khựng lại.
Tôi chỉ là một người đến để hoàn thành nhiệm vụ công lược.
Dù thành hay bại… đều phải rời đi.
Căn bản… chẳng có lần sau nào cả.
Tôi đột nhiên sợ hãi khi nghe Thẩm Dương trả lời, vội vàng đổi chủ đề:
"Ở yên đây nghỉ ngơi đi, chị ra ngoài vệ sinh một lát."
"Trong phòng có mà."
"Chị không thích dùng bồn cầu ở trong đó."
Nói dứt lời, tôi đã vội vã bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua quầy y tá, tôi nghe thấy hai cô y tá đang rì rầm tám chuyện.
"Hôm nay tớ đi thay băng cho phòng VIP đó, ôi trời, ngoài đời anh ta còn đẹp trai hơn trong ảnh nhiều. Đẹp trai lại còn giàu nữa, thật là…"
"Tớ có tin hot về anh ta, muốn nghe không?"
"Trời ơi, nói nhanh đi!"
Cô y tá kia hạ giọng, thì thầm:
"Nghe nói... cái vụ t/ai n/ạn xe lần này... là do anh ta cố ý tông vào anh trai mình đó."
Bình luận
Bình luận Facebook