Tiết Bình Tín đưa chúng ta đến quân doanh nghỉ ngơi, băng bó xong ta nhìn thấy mười ngón tay Hàn Thạch Thanh trộn lẫn băng gạc, trêu chọc hắn: “Có phải ta cho Tiết tướng quân uống th/uốc mà ngươi hâm m/ộ hay không, cho nên mài hỏng ngón tay của mình, để ta cũng cho ngươi uống th/uốc?"
Hàn Thạch Thanh vuốt mũi ta: “Đúng vậy, nếu có thể, ta thật hy vọng sau này nàng chỉ cho ta uống th/uốc.”
“Đây xem như biểu lộ tâm ý sao?” TA biết Hàn Thạch Thanh khá ngượng ngùng, ta phải chủ động mở miệng.
“Đương nhiên là như vậy, Mạn Nghê, ta cũng không biết ta lại có thể dùng sức mạnh lớn như vậy, ta cũng không biết ta lại có thể vì một nữ tử vi phạm nguyên tắc của ta mà đến nhà một gia đình giàu có khám bệ/nh còn giả thần giả q/uỷ, ta cũng không biết vì nữ tử mà ta không ưa nhìn nam nhân khác. Nhưng vì nữ tử này là nàng, ta lập tức cảm thấy tất cả đều rất hợp lý.” Hàn Thạch Thanh nói xong có chút nghẹn ngào.
“Ta thật sự rất sợ, sợ nàng sẽ quay đầu đi tìm Tiết tướng quân. Hắn có danh có vị, ta cũng chỉ là một đại phu nghèo, không cho nàng được cái gì... Cho nên vẫn không dám mở miệng.” Hàn Thạch Thanh nói xong cúi đầu.
“Hàn Thạch Thanh!” Ta lạnh lùng nói, hắn bị ta dọa sợ, ngẩng đầu lên.
‘Lục Mạn Nghê ta thiếu tiền sao? Ta có cửa hàng son phấn, cửa hàng c/ắt may, cửa hàng cầm đồ, cửa hàng gạo, tửu lâu, khách điếm, ta có rất nhiều viện trong thôn, ta không thiếu tiền, cho nên ta không cần ngươi cho ta tiền. Ta cũng không cần địa vị, địa vị chỉ biết ràng buộc người, không thoải mái. Ta chỉ cần ngươi đối tốt với ta là được. Ngươi nhớ kỹ, Hàn Thạch Thanh ngươi không phải không có tiền, mà là ngươi lựa chọn nghĩa giữa tiền và nghĩa. Nếu không lấy y thuật của ngươi, đi khám bệ/nh cho quan to hiển quý, đã sớm giàu lên rồi.”
Hàn Thạch Thanh muốn xoa mặt ta, nhưng ngón tay sưng lên không bóp được.
“Nếu ngươi muốn làm bạn với ta cả đời, phải đông ý với ta một điều kiện.” Ta bĩu môi nói.
“Nàng nói, điều kiện gì ta đều đông ý với nàng, chỉ cần nàng nguyện ý ở bên cạnh ta.” Đây là lần đầu tiên Hàn Thạch Thanh nói chuyện tốc độ nhanh nhất mà ta nghe thấy.
“Ngươi phải nhớ kỹ nguyên tắc của ngươi, tiếp tục giúp thế gian. Ngươi phụ trách chẩn đoán từ thiện, ta phụ trách ki/ếm tiền.” Mấy ngày nay tuy rằng sống khổ,nhưng trong lòng ta rất mãn nguyện thỏa mãn, ta rất vui vẻ, nhìn dân chúng trên mặt lộ ra nụ cười, bọn họ nói mỗi một câu “Đa tạ”, còn quý hơn ta ki/ếm được tiền.
“Được.” Hàn Thạch Thanh ôm ch/ặt lấy ta, nước mắt hắn làm ướt bả vai ta.
Bình luận
Bình luận Facebook