Lực trên cổ đột nhiên thêm mạnh, khoang ng/ực tắc nghẹn gần như muốn n/ổ ra.
Trước thời khắc sống ch*t, ta ngược lại càng bình tĩnh.
Lần này tới tìm Vương Liên Hoa, là ta và ca ca đã sơ sót rồi.
Cô ta ch*t khi mang th/ai, một x/á/c hai mạng, sớm đã không phải q/uỷ h/ồn bình thường, đã biến thành lệ q/uỷ.
Ta và ca ca mặc dù có thể thông linh với q/uỷ h/ồn nhưng ca ca bận rộn khoa cử, ta bận bịu ki/ếm tiền, lần trước gặp q/uỷ vẫn là khi chúng ta còn thơ bé.
Sừng tê giác là vật quý giá, trong nhà cộng lại chỉ có một khối này, ta và ca ca cũng sẽ không rảnh rỗi mà gọi chơi q/uỷ h/ồn.
Trong nhà có một tập sách cổ, bên trên ngoại trừ viết cách thông linh q/uỷ thần ra, còn viết thuật trừng trị q/uỷ.
Những thuật pháp đó hai huynh muội chúng ta đã học thuộc làu làu, thế nhưng trước giờ cũng chưa dùng bao giờ.
Thế nên mới vừa gặp mặt đã bị Vương Liên Hoa đ/á/nh mà trở tay không kịp.
Lệ q/uỷ sợ gạo nếp và đậu đỏ, nhưng trong nhà quá nghèo, những thứ này đều là vật đắt tiền, chúng ta tất nhiên là không có.
Hiện giờ, tất cả hy vọng đều ở trên người ca ca.
Những sợi tóc trên cổ càng quấn càng ch/ặt, ta dùng hết sức bình sinh kéo ra một khe hở nhỏ, cuối cùng ta cũng có thể thở được một chút.
"Ca! Nước tiểu đồng tử!"
Ca ca sững người, sau một hồi vẻ mặt thay đổi, y nghiến răng nghiến lợi hét lớn:
"A Phù! Nhắm mắt lại!"
Vương Liên Hoa cũng tức đến bật cười:
"Nước tiểu đồng tử? Cười ch*t người ta mất, Tống Thanh Xuyên, ngươi có thứ đó sao?"
"Tới đi, ta đứng ở đây, có bản lĩnh thì ngươi tiểu, ta sẽ không trốn tránh, ta..."
"A!"
Mái tóc đen quấn trên cổ ta buông lỏng, trên người Vương Liên Hoa xuất hiện một làn khói trắng, la hét thảm thiết liên tục lùi ra sau.
Ta ngã trên đất ôm cổ ra sức hít thở, ca ca lao tới túm lấy cổ tay ta kéo ta chạy ra ngoài.
Hai chúng ta dìu đỡ lẫn nhau chạy như đi/ên về phía trước, tim đ/ập nhanh gần như muốn vỡ tung ở trong lồng ng/ực.
Bình luận
Bình luận Facebook