Mộng Cũ Khó Quên

Chương 11 + 12

16/08/2024 15:02

11.

Khi đi học đại học, tôi luôn mang theo chậu hoa linh lan đó bên mình.

Khi trời lạnh thì cho vào trong nhà, khi thời tiết đẹp thì cho ra ngoài phơi nắng.

Bạn cùng phòng Trình Nguyệt Minh hay nói đùa: "Ai không biết còn tưởng cái chậu này là tình nhân kiếp trước của cậu đấy."

"Nếu như chú nhỏ đ/ộc miệng của mình mà nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nói hạt giống trong chậu không phải hoa, mà là Na Tra."

"..."

Mùa xuân năm nay, đột nhiên có những chồi mới nhú xuất hiện trong chậu.

Tôi vui mừng đến mức mất ngủ suốt ba ngày, thậm chí nửa đêm tỉnh giấc còn phải đi xem nó có đủ nước hay không.

Trình Nguyệt Minh ngủ không sâu giấc, ba ngày liền bị tôi làm cho ngủ không ngon giấc.

Để bù đắp cho cô ấy, tôi đã đi dự tiệc cùng cô ấy để phụ cô ấy uống đỡ rư/ợu.Thật ra tửu lượng của tôi cũng không tốt lắm.

Trong ánh sáng tối đan xen, tôi nhìn thấy một bóng người.

Tôi lao vào lòng người đó, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.

Trình Nguyệt Minh cũng bối rối.

Cô ấy nhìn Trình Tấn với vẻ mặt khó hiểu: "Chú nhỏ ơi, hóa ra người cậu ấy thích là chú à."

Đây là Trình Tấn, anh ấy 32 tuổi, trông tuấn tú lịch sự nhưng lại toát lên khí chất lạnh lùng cấm dục rất kỳ lạ.

Tôi níu ch/ặt lấy anh ấy không chịu buông ra.

Sau đó, bữa tiệc kết thúc nên mọi người ra về.

Tôi uống thêm một bát canh và dần lấy lại tỉnh táo.

Trình Tấn ngồi trên ghế đọc tài liệu, ngón trỏ mảnh khảnh của anh ấy gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ nguyên khối.

Giọng anh ấy rất trầm ấm: "Nghe nó em anh thích tôi à?"

Anh ấy cười lạnh một tiếng: "Cho em năm mươi vạn, tránh xa tôi một chút.”

Tôi ngẩn người hồi lâu mới hỏi anh ấy: “Tôi có thể đến đâu lấy tiền?”

Tôi ngồi nhìn tấm thẻ ngân hàng, luống cuống không biết làm thế nào.

Năm mươi vạn này khiến tôi bất an, vì tôi sợ một ngày nào đó cảnh sát sẽ đến bắt tôi.

Cuối cùng, tôi trả lại số tiền này cho Trình Nguyệt Minh mà lòng đ/au như ai c/ắt đi của tôi một miếng thịt.

Mặc dù vậy, tôi là người có trách nhiệm với lời hứa, cho nên nơi nào có Trình Tấn thì sẽ không có sự xuất hiện của tôi.

Nhưng không ngờ rằng tôi sẽ gặp Trình Tấn nhiều lần sau đó nữa vì sự sắp xếp có chủ ý của Trình Nguyệt Minh.

Chuyện này càng xảy ra thì Trình Tấn càng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.

12.

Trong kỳ nghỉ hè, tôi lặng lẽ trở về nhà của Chu Trạch Xuyên.

Tôi chưa hề di chuyển bất cứ thứ gì trong căn nhà này, giống hệt như lúc anh vẫn còn ở đây.

Tôi vẫn còn giữ chậu hoa linh lan đó.

Cuối cùng tôi cũng hiểu là Chu Trạch Xuyên đã lừa tôi.

Hoa nở rồi nhưng anh cũng không quay về.

Thật ra những hạt giống đó là những hạt giống đã được sấy khô, căn bản làm sao nở hoa cho được chứ.

Trình Nguyệt Minh đã bí mật thay đổi hạt giống của tôi mà không nói cho tôi biết nên chúng mới ra hoa.

Nhưng không ngờ Chu Trạch Xuyên thật sự quay về.

Vào một buổi sáng sớm, tôi nghe thấy một âm thanh chói tai phát ra từ phòng khách.

Chậu hoa linh lan của tôi vỡ tan tành.

Người phụ nữ mặc váy hoa màu xanh lam đang đứng bên cạnh đó, cô ta ngượng ngùng xin lỗi tôi: "Xin lỗi, tôi cầm không chắc.”

Tôi bực dọc nói: “Tại sao cô lại động tay động chân vào đồ của tôi hả?”

Cô ta nói: "Trạch Xuyên sắp quay về rồi nên tôi đến đây giúp anh ấy dọn dẹp trước, em là em gái Ý Ý nhỉ? Anh ấy từng nhắc đến em với tôi.”

Lúc này tôi mới nhớ ra cô ta chính là Phương Đình, người đã cùng Chu Trạch Xuyên ra nước ngoài.

Tôi siết ch/ặt nắm tay, đầu óc mơ hồ, nửa ngày sau mới định thần lại được.Anh sắp quay về rồi.

Nhưng tôi chẳng vui một chút nào, vì chậu hoa linh lan tôi chăm chút ba năm trời vỡ rồi, cành hoa cũng g/ãy nát rồi.

Tôi đã cố gắng chuyển nó sang trồng ở một cái chậu khác, nhưng sáng hôm sau thì nó đã héo rồi.

Tôi hẹn Trình Nguyệt Minh đi hát ở KTV, tôi lơ đãng đến mức đ/á chân vào bàn khiến chân tôi sưng tấy.

Cậu ấy gọi Trình Tấn đến: "Chú nhỏ, phiền chú đưa bạn của cháu ra phòng ngoài với.”

Trình Tấn đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh băng: "Cô ta không có chân à?"

Mặc dù nói vậy nhưng cuối cùng anh ấy vẫn đến giúp tôi.

Khi bước đến cửa, tôi quay lại nhưng bị kéo vào vòng tay của anh ấy.

Tay phải của anh ấy càng siết ch/ặt hơn: "Đừng giở trò trẻ con như vậy, tôi gặp qua quá nhiều kiểu phụ nữ như em rồi.”

Tôi chẳng có thời gian mà quan tâm đến những gì anh ấy nói.

Bởi vì xuyên qua đám đông, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tôi đã không gặp anh hơn ba năm, có vẻ anh đã g/ầy đi, dáng người cũng cao hơn nhiều.

Anh mặc sơ mi trắng, chỉ cần đứng yên đó cũng rất nổi bật.

Anh còn chưa kịp đi về phía tôi thì tôi đã thấy Phương Đình nhẹ nhàng đặt tay lên khuỷu tay của anh.

"Anh nhìn đi, em đã nói với anh rồi, Ý Ý xinh đẹp như thế nên chắc chắn đã có bạn trai từ lâu rồi.”

Sau ba năm, tôi gặp lại Chu Trạch Xuyên, nhưng tôi không biết phải nói với anh cái gì.

Tôi siết ch/ặt cánh tay của Trình Tấn rồi nói: "Đi thôi."

Danh sách chương

5 chương
16/08/2024 15:03
0
16/08/2024 15:08
0
16/08/2024 15:02
0
16/08/2024 15:01
0
16/08/2024 15:00
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận