Đêm đó Tống Thuận Dương được cấp c/ứu qua cơn nguy kịch, bố mẹ chồng đón anh về nhà chăm sóc, không liên lạc với tôi.
Tôi cũng không chủ động hỏi thăm.
Rốt cuộc tôi chẳng làm gì sai.
Tôi không phải nô lệ của Tống Thuận Dương, có thể ở bên anh bất chấp mọi chuyện, nhưng nếu anh vô cớ nổi gi/ận, tôi không cần phải nhẫn nhịn hết.
Đúng lúc vị bác sĩ Đông y thường liên hệ giới thiệu người mới, học trò ông vừa tốt nghiệp tiến sĩ, có góc nhìn riêng về bệ/nh nan y, có thể đăng ký khám thử.
Tôi lập tức đi đăng ký khám.
Nữ bác sĩ tiếp khám tên Lộc Hà, trông trẻ hơn tôi vài tuổi, đôi mắt phượng mỏng, da trắng.
Nghe tiếng tôi bước vào, cô không ngẩng đầu lạnh lùng nói:
"Khoa ngoại rẽ trái ở cửa, nhớ tiêm thêm mũi dại."
Tôi vội giải thích mục đích đến khám. Cô đặt bút xuống, ra hiệu cho tôi bắt mạch.
Tôi đặt tay phải lên gối lụa, cô nhìn cổ tay tôi vài giây rồi hỏi:
"Chồng cô sống hay ch*t rồi?"
Tôi gi/ật mình.
Dĩ nhiên vẫn còn sống.
Lộc Hà thản nhiên đáp:
"Tôi thấy chưa chắc."
"Anh ta bệ/nh hai năm rồi phải không? Chức năng thể chất ngày càng suy... Sao, chị vẫn chưa ngửi thấy mùi thối sao?"
Bình luận
Bình luận Facebook