Tro cốt của vợ cũ

Chương 10

22/05/2024 19:44

Tôi nhìn chằm chằm vào ông lão.

Chỉ sợ sẽ bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của ông ấy.

Quả nhiên.

Vẻ mặt của ông lão từ kinh ngạc chuyển sang k/inh h/oàng, cuối cùng là phẫn nộ.

“Mệnh cách của cô quý giá không sao tả xiết, đã đủ để khiến hắn ta phú quý thịnh vượng cả một đời rồi."

“Hắn ta vậy mà còn chưa thấy thỏa mãn!”

Tôi cược thắng rồi!

Tôi cách hàng rào kết giới áp sát ông ta.

“Tôi đã tận mắt nhìn thấy Thẩm Đạc dùng gương đồng âm dương lấy m/áu của cô ấy để thi pháp. Nếu không phải đúng lúc đó có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô ấy đã sớm vùi thân dưới lòng đất này giống như tôi rồi!”

Từng chút từng chút một, tôi phá vỡ hàng rào phòng thủ tâm lý của ông ấy.

“Nếu như cô ấy ch*t ngay dưới mí mắt ông, vậy thì ông chính là kẻ thấy ch*t mà ông c/ứu!”

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tang thương của ông lão, tung ra một đò/n cuối cùng.

“Cô ấy mới 24 tuổi! Nếu cô ấy ch*t đi, cha mẹ của cô ấy… sẽ đ/au đớn xót xa nhường nào kia chứ?”

Ông lão giống như bị sét đ/á/nh.

Quả nhiên, đây chính là chỗ mềm yếu trong lòng ông ấy.

Vô số biểu cảm lóe lên trong đôi mắt đục ngầu kia.

Thế nhưng ông ấy vẫn trầm mặc như cũ.

Im lặng một hồi thật lâu.

Ánh lệ lấp lánh sắp sửa tuôn trào trong mắt tôi.

“Xin ông đó…”

“Lúc tôi ch*t cũng mới chỉ 27 tuổi."

“Cha của tôi… tuổi tác có lẽ cũng chừng như ông."

Nói đến đây, cuối cùng tôi cũng không nhịn được khóc lớn lên.

Trên mặt một mảng vừa ướt vừa nóng.

Là lệ m/áu.

Đỏ đến chói mắt.

Tôi có chút kinh ngạc, chạm vào nó.

Hóa ra khi bản thân đ/au thương đến cùng cực, cho dù là q/uỷ cũng có thể rơi nước mắt.

Cuối cùng, ông ấy thở dài một hơi.

“Được rồi, cô muốn làm gì?”

Nỗi h/ận th/ù mãnh liệt bùng lên trong mắt tôi, nhưng rất nhanh đã bị tôi kìm nén.

“Có phải tôi… có thể thiết lập mối cảm ứng với cô ấy không?”

Tôi chỉ về phía Bành Uyển.

Ông lão sửng sốt.

“Có vài lần… tôi đụng vào tường, hình như cô ấy cảm giác được…”

Ông lão vỗ đùi đ/á/nh đét một cái.

“Đúng rồi!”

“Hai người các cô đều có cơ thể tứ trụ thuần âm, bằng cách nào đó sẽ có cảm ứng với nhau."

“Vừa nãy cô mới nói chồng của cô đã trích m/áu của cô ấy?”

Ba chữ “chồng của cô” này đối với tôi bây giờ mà nói thực vô cùng khó chịu, tôi khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì hết.

“Đúng, m/áu của cô ấy và Thẩm Đạc đã nhỏ lên chiếc gương đồng âm dương."

Ông lão vui mừng.

“Nếu là như vậy thì… việc thi pháp mặc dù chưa thành công, thế nhưng cô ấy là người đã bước một chân vào địa ngục rồi.”

Ông ta liếc nhìn đồng hồ treo trên bức tường.

“Ngày mai là ngày mười bốn tháng bảy âm."

“Giờ Tý chính là thời điểm âm khí mạnh nhất trong năm. Cũng là lúc mà cô qu/a đ/ời."

“Nếu vào giờ ấy cô ta tế bái cô, có lẽ… sẽ có thể nhìn thấy cô."

Lồng ng/ực trống rỗng của tôi bắt đầu r/un r/ẩy, giống như đang bắt chước nhịp đ/ập nhanh của trái tim khi tôi còn sống.

Cô gái này…

Cô ấy sẽ làm vậy.

Cô ấy yêu gã đàn ông Thẩm Đạc còn tệ hơn cầm thú đó sâu sắc vô cùng.

Lại mang trên người một trái tim thiện lương thuần khiết.

Cô ấy nhất định sẽ thắp hương cúng tế người vợ “VÔ - CỚ - UỔNG - MẠNG” của người mình yêu.

Giờ Tý ngày 14 tháng 7 âm.

Còn 27 giờ nữa.

Tôi có thể đợi được.

Tôi nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.

Sắc trời đã chuyển màu đen.

Giống như miệng vực thăm thẳm nuốt chửng mọi thứ tươi đẹp trong ngày.

Thẩm Đạc, ngươi nhất định đừng có quay về.

Ngươi nhất định không được thi pháp trong khoảng thời gian này.

Ngươi nhất định phải đợi ta… đợi ta đến tìm ngươi b/áo th/ù.

Thời gian dường như dài hơn bao giờ hết.

Mỗi một giây trôi qua đều giống như đem tôi chiên trong chảo rán.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn ngoan ngoãn đợi chờ ở đó.

Đã quá nửa đêm rồi.

Thẩm Đạc vẫn chưa trở về.

Đã qua mười hai giờ trưa.

Thẩm Đạc…

“Cạch” một cái, cánh cửa mở ra.

Trái tim tôi bỗng nhiên thắt lại.

Thẩm Đạc… đã trở về rồi.

Thế nhưng điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa ấy chính là, sau khi Thẩm Đạc bước vào cửa, hai bóng người lom khom từ phía sau xuất hiện trước mặt tôi.

Trong nháy mắt tôi ngã nhoài xuống đất.

Hai bóng dáng già nua đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt khốn khổ trước mắt đây chính là cha mẹ của tôi.

Rõ ràng ba năm trước, trước khi tôi ra đi…

Trông dáng vẻ họ hãy còn hồng hào, tinh thần tràn đầy hứng khởi.

Tôi bịt ch/ặt miệng, cố gắng ngăn không cho tiếng nức nở thốt ra ngoài.

Cha tôi đứng ở huyền quan, xoa xoa đôi tay lúng ta lúng túng.

“Tiểu Đạc, bọn ta đều biết con đối với Đồng Đồng…”

Ông liếc nhìn Bành Uyển dáng vẻ ngoan ngoãn biết điều đưa dép lê cho hai người, sau đó không nói gì nữa.

Bành Uyển thấy vậy, rất hiểu chuyện cất lời:

“Chú dì có lẽ có chuyện muốn nói với Thẩm Đạc, cháu xin phép tạm tránh đi một lúc ạ."

Dứt lời bèn vội vội vàng vàng bước vào phòng, đóng ch/ặt cửa.

“Thế nhưng con đã tận tình tận nghĩa rồi."

“Ba năm nay, dù sự nghiệp có rực rỡ thế nào con cũng chưa từng rời khỏi căn nhà này. Đây là nơi mà Đồng Đồng từng sống."

Cha tôi ngước mắt nhìn quanh nhà, cuối cùng không nhịn được đỏ bừng hai mắt.

“Thế nhưng bây giờ con đã có gia đình mới, hạnh phúc mới rồi, chú dì đều ủng hộ con."

“Thế nên hôm nay… chú và dì cố ý đến đây để rước tro cốt của Đồng Đồng về."

Cha đưa tay gạt nước mắt.

Mẹ tôi ở bên cạnh đã ôm mặt khóc nức nở.

“Chú với dì của con… chỉ có một đứa con gái duy nhất là Đồng Đồng."

“Mong con thuận theo ý của chúng ta, lưu lại cho hai lão già này chút đồ vật để tưởng niệm."

Tấm lưng cao lớn của Thẩm Đạc dường như c/òng xuống trong giây lát.

Hắn ta chậm chạp gật đầu.

“Chú, dì, hai người để con thắp cho Đồng Đồng nén nhang."

Giọng nói hắn ta trở nên khô khốc.

“Hôm nay… là ngày giỗ của cô ấy."

Tôi trừng mắt nhìn chằm chằm vào màn biểu diễn xuất sắc của Thẩm Đạc, hắn ta khom lưng thắp nhang trước linh vị của tôi, lại vô cùng thành kính mà bái lạy vài lần.

Sau đó lại vô cùng cẩn thận nhấc hũ tro cốt trên chiếc bàn gỗ đào lên đưa cho mẹ của tôi.

Mẹ tôi một bên gạt nước mắt, một bên vỗ nhè nhẹ vào vai hắn ta.

“Con à, vất vả cho con quá."

Lửa gi/ận trong lòng tôi bốc lên ngùn ngụt, cơ hồ muốn th/iêu trụi tất cả.

Trong lòng lại đ/au đớn vô cùng.

Tôi t/át mạnh mấy cái vào mặt mình.

Đều tại mày! Khi xưa không màng sự phản đối của cha mẹ, sống ch*t cũng phải gả cho kẻ mặt người dạ thú như Thẩm Đạc!

Thế nên hôm nay mới đẩy cha mẹ phải rơi vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chỉ qua một đêm đã bạc trắng mái đầu.

Tôi h/ận vô cùng!

Danh sách chương

5 chương
24/05/2024 11:47
0
24/05/2024 11:46
0
22/05/2024 19:44
0
22/05/2024 09:00
0
22/05/2024 19:46
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu