Sáng 17/6, cảnh sát đột kích vào nhà Lý Bình ở ngoại ô phía tây Bắc Kinh.
Đi đầu là Vương Bằng. Khi vừa bước vào sân, ông chạm mặt con chó lớn nhà họ Lý. Con chó gầm gừ, ánh mắt dữ tợn, khiến Vương Bằng rùng mình mỗi khi nhớ lại. Ông cho rằng, nhiều khả năng con chó này từng ăn qua x/á/c người.
Việc bắt giữ diễn ra thuận lợi.
Lý Bình vừa ngủ sau khi đi làm ca đêm về, hoàn toàn không phòng bị, bị cả chục cảnh sát kh/ống ch/ế ngay trên giường.
Khám xét nhà, cảnh sát phát hiện trên tường, trong tủ quần áo, trên giường… đều có vết m/áu. Trong phòng chứa đồ còn có quần áo, trang sức, điện thoại của nạn nhân.
Ngay sau đó, thẩm vấn bắt đầu.
Ngồi trên ghế, Lý Bình im lặng. Khi được cho xem ảnh cô Vương, hắn chỉ lắc đầu: “Không quen, chưa gặp bao giờ.”
Đối với hầu hết các câu hỏi, hắn đều trả lời, chỉ duy nhất cố tình né tránh vấn đề liên quan đến cô Vương.
Nhưng không có kẻ cứng miệng nào mãi mãi không mở lời. Dưới sự truy vấn liên tục, cuối cùng Lý Bình nổi cáu, đứng bật dậy quát lớn: “Các người có bằng chứng gì mà bắt tôi? Cô ta mất tích thì liên quan gì đến tôi?”
“Cô ta mất tích? Ai nói với anh là mất tích?” – cảnh sát lập tức hỏi lại. Nhận ra mình lỡ lời, Lý Bình cuối cùng cũng chịu khai.
“Tôi và cô Vương thỏa thuận 800 tệ. Sau khi đưa cô ta ra ngoại ô và xong chuyện, tôi thấy giá quá đắt, liền bóp cổ cô ta đến ch*t. Tôi c/ăm gh/ét bọn gái điếm đó, chúng coi thường tôi. Tôi đã dùng d/ao gọt trái cây mang theo c/ắt tử cung của cô ta, ném vào đống rác, còn x/á/c thì quẳng xuống mương, lấy xi măng và đ/á lấp lại.”
Đối với việc gi*t cô Vương, Lý Bình khai nhận toàn bộ. Khi miêu tả lại quá trình phạm tội, hắn bình thản, lạnh lùng, từng bước thành thạo.
Theo lời khai, hắn đã lập sẵn kế hoạch, mỗi tháng chọn một mục tiêu. Từ tháng 11/2002 đến tháng 4/2003, hắn gi*t tổng cộng 5 cô gái, đều là sau khi qu/an h/ệ mới gi*t rồi ch/ặt x/á/c, đem vùi ở con mương gần nhà.
Sau khi gi*t người, hắn thường đến chỗ giấu x/á/c thì thầm lẩm bẩm, như một nghi thức.
“Thực ra, việc tôi có thể thao túng, kiểm soát, chiếm đoạt sinh mạng của người khác, đó chính là khát vọng tiềm ẩn trong lòng tôi.” Có lẽ đây là lý do khiến Lý Bình hoàn toàn không sợ hãi hay áy náy. Dưới sự thôi thúc của tâm lý bệ/nh hoạn, hắn thậm chí từng ăn nhãn cầu và thận của nạn nhân.
Cuộc thẩm vấn Lý Bình còn mang lại cho cảnh sát những manh mối bất ngờ khác.
Một buổi tối tháng 4 năm 1995, khi đi ngang qua một gia đình giàu có gần núi Hương Sơn (Bắc Kinh), Lý Bình nổi lòng tham, nhân lúc trong nhà không có ai đã phóng hỏa, th/iêu rụi toàn bộ 9 gian nhà cùng tài sản của họ.
Một đêm tháng 5 năm 1995, Lý Bình khi đó từng là công nhân nồi hơi trong một công ty thực phẩm chức năng ở Bắc Kinh, đã tà/n nh/ẫn s/át h/ại cả ba người trong gia đình ông Tống, giám đốc công ty, rồi châm lửa đ/ốt nhà, nhằm hủy th* th/ể. Lý Bình gi*t ông Tống chỉ vì trong cuộc sống thường ngày có mâu thuẫn, bất mãn với ông.
Đến đây, hai vụ án treo trong năm 1995 chính thức được phá giải.
Bình luận
Bình luận Facebook