30.
Thái tử được đưa trở về Đông Cung, ngày thứ hai, hắn lại kéo lê cái thân thể yếu ớt của mình chạy tới Khương phủ.
Gia nhân trong nhà ta đúng là dũng cảm khi không để cho Thái tử bước chân vào cửa.
Thái tử không oán gi/ận cũng không nản lòng, gió đến mặc gió m/ua đến mặc mưa mỗi ngày hắn đều tới đây, nếu như không phải do hắn cố sức khiến cho vết thương mãi không lành, đáy mắt trở thành màu xanh, ta còn cho rằng mỗi ngày hắn tới Khương phủ là vì không có việc khác để làm.
Nhưng thực ra hắn rất bận, trong khoảng thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi giữa những bận rộn của việc triều chứng, hắn còn tìm những món bảo vật, từng thứ từng thứ gửi tới Khương phủ… là những thứ ta đã vứt xuống sông Vân trước kia, hoặc là những thứ mà Bảo Châu đã đem đi cầm cố hoặc là những món đồ tương tự.
Ngày nào cũng vậy, nhưng đồ được gửi đến chưa nằm trong tay ta đã bị hạ nhân xử lý rồi.
Ta không muốn quản những chuyện phiền phức này, xuân tới nhuộm lên sắc xanh mới, đây chính là thời điểm thích hợp để đi chơi trong tiết thanh minh, ngày đầu tiên của mùa xuân, ta và Tống Song đã cùng nhau xuất môn, đi tới ngoại thành thả diều.
Thế nhưng thời tiết hôm nay không được tốt, không bao lâu bầu trời đã giăng kín mây đen và cơn mưa phùn bắt đầu rơi.
Ta và Tống Song cùng chạy tới cây cầu có mái che để trú mưa, nhìn thấy bốn bề đều là mưa và sương, trong màn mưa và sương dày đặc có một ngọn núi xanh đang ẩn giấu, xa xa ở giữa những hàng cây xanh của núi rừng lộ ra một chút sắc vàng ở đó, là một ngôi miếu.
Sau đó ta nhìn thấy Thái tử đang lảo đảo đi về phía ta.
Tống Song: “Ôi, đó không phải là Thái tử điện hạ sao? Đúng là một cảnh tượng hiếm thấy. Thật là nhếch nhác.”
Hắn đi rất vội, ô cũng không che, vết thương trên trán đáng lẽ đã lành từ lâu giờ đây lại đang chảy m/áu.
Khi đi gần tới trước mặt ta, Thái tử dừng lại, hắn không để ta phải nhận lấy nửa phần ẩm ướt từ nước mưa trên cơ thể hắn, trên tay hắn đang cầm thứ gì đó, hắn đưa nó tới trước mặt ta.
Trên bà tan tay thon dài như ngọc đó, là một tấm bùa bình an, tấm bùa không hề bị ẩm mặc dù bản thân hắn đã ướt đẫm nước mưa rồi.
Trong đôi mắt hoa đào của hắn phản chiếu những ngọn núi xanh nhấp nhô và ở giữa những ngọn núi xanh đó là ta. Hắn nói: “Hoài Nguyệt, đây là của ngày hôm nay.”
Mỗi ngày hắn đều tìm những món đồ giống như những thứ cũ mà đã bị ta vứt đi.
Đây là tấm bùa bình an được lấy từ ngôi miếu ở phía xa kia, muốn lấy được nó phải tự mình leo lên từng bậc từng bậc thang đ/á mới có thể cầu được, Thái tử vốn đang bị thương chưa hồi phục, lăn qua lăn lại như vậy, khó trách miệng vết thương lại hở ra rồi.
Hắn không quan tâm đến cảm giác đ/au đớn từ vết thương, chỉ chăm chú nhìn ta, mong đợi phản ứng của ta.
Ta không nhận tấm bùa bình an, ta chỉ đứng yên ở đó, nhẹ nhàng thở dài: “Điện hạ, ngươi việc gì mà như vậy? Trên đời này có vô số nữ nhân, ngươi là thái tử, là đế vương tương lai, muốn kiểu người nào mà chẳng được?”
Thái tử nheo mắt: “Nhưng bọn họ không phải muội.”
“Bọn họ đều không phải Hoài Nguyệt của ta.” Ta nghe thấy hắn nhỏ giọng thì thầm, thanh âm nhỏ nhẹ tan biến trong làn gió.
Bình luận
Bình luận Facebook