4.
Bùi Thừa Kiền tình cờ từ ngoài viện quay lại, nhìn thấy Lâm Nguyệt Thư, lập tức hiểu được tình hình.
Hắn cau cau mày, trong mắt hiện lên sự chán gh/ét:
“Một thôn nữ nhà quê cũng xứng chuẩn bị bữa ăn cho ta?”
Lâm Nguyệt Thư sắc mặt lập tức tái nhợt, ủy khuất cắn môi.
Đuôi mắt đỏ hồng, thần sắc quật cường, so với kiếp trước giống nhau như đúc.
"Điện hạ, người nhìn thử chút bánh rau rừng này, có lẽ sẽ cảm thấy thèm ăn thì sao?"
Giọng điệu giả vờ mạnh mẽ đó giống hệt như ở kiếp trước.
Bùi Thừa Kiền cau mày, dừng lại một chút.
Qua chốc lát, hắn lạnh lùng nói:
"Thứ bẩn thỉu gì thế, lại dám mang vào Đông Cung."
Kiếp trước, ta cảm thấy lời nói của Bùi Thừa Kiền quá mức lạnh lùng, vì được nuôi dạy trong một thế gia đại tộc, ta luôn khuyên hắn vài lời.
"Lời nói của điện hạ có chút quá khích, ta thấy món bánh rau rừng này rất mới lạ thú vị, liền để lại đây cho ta thử đi."
Bùi Thừa Kiền sẽ luôn không có cách nào khác mà sủng lấy ta.
“Nếu Vãn Vãn thích, vậy tự nhiên có thể ở lại."
“Chỉ cần là thứ Vãn Vãn thích, cho dù lên trời hay xuống đất ta cũng sẽ tìm về tặng cho Vãn Vãn.”
Thần sắc hắn dịu dàng như nước, là tình ý chân thành đến mức nào.
Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là diễn cho Lâm Nguyệt Thư xem.
Chỉ có ta…
Xem là thật.
5.
Lâm Nguyệt Thư quật cường đứng đó, giống như một vầng trăng cô đơn.
Đôi mắt của Bùi Thừa Kiền ngập tràn ý lạnh, khi hắn quay lại nhìn ta, dường như đang âm thầm chờ đợi điều gì đó.
Ta bình tĩnh quay lại nhìn, mím môi không nói gì.
Hắn đợi ta cho hắn bậc thang, để cho đồ của Lâm Nguyệt Thư được giữ lại đây.
Hắn thực sự yêu nàng ta thảm thiết.
Nhưng giờ đây làm sao ta có thể để hắn được như ý.
Lần này, ta nhắm mắt thổi trà, thản nhiên thuận theo hắn nói:
“Điện hạ ăn uống không ngon tự có thái y viện và ngự thiện phòng quan tâm, Lâm cô nương đây là lo phần nào thế?”
Hai người đều sững sờ.
Ta nói tiếp: “Điện hạ gh/ét Lâm cô nương như vậy, không bằng bổn cung thứ cho nàng một hôn sự?”
Bàn tay đang cầm chén của Bùi Thừa Kiền vô thức nắm ch/ặt.
Ta lại như không biết.
“Lâm cô nương xuất thân là một thường dân, thân phận đúng thật là có hơi thấp, nhưng tốt x/ấu cũng có công c/ứu giá, nên được gả cho một gia đình tốt.”
"Vừa hay thứ đệ bổn cung đỗ trạng, tương lai xán lạn, không bằng cứ thứ cho thứ đệ của bổn cung đi?"
Bốp.
Chén trà trong tay Bùi Thừa Kiền lập tức vỡ tan xuống đất.
Hắn như xin khoan dung mà cười cười: “Vãn Vãn đừng trách, ta nhất thời sơ ý, trượt tay rồi.”
Sau đó giả vờ đùa nói:
"Vãn Vãn là gh/en tị rồi sao?”
"Vãn Vãn trước giờ luôn hiền thục độ lượng, không thể gh/en tị khoản thời gian nàng từng ở với ta ở nông thôn, phải không?
"Vãn Vãn đã học được cách nói đùa rồi sao."
Vị đắng của bánh rau rừng xộc vào chóp mũi ta, đắng nghét khó chịu.
Ta cụp mắt xuống, chỉnh lại tay áo, không quan tâm đến hắn.
Bùi Thừa Kiền tưởng ta mặc nhận, hắn nhéo nhéo má ta, hào sảng cười, ngữ khí cũng sủng hạnh vô cùng:
"Nàng đó..."
Sau đó hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt Thư.
“Tiện tì, còn không mau lui xuống.”
Đôi mắt của Lâm Nguyệt Thư đầy nước, ném lại hộp thức ăn nhanh chóng rời đi.
Không nhìn thấy đôi mắt nặng trĩu rơi trên người nàng của Bùi Thừa Kiền.
Bình luận
Bình luận Facebook