7.
Theo định luật bảo toàn năng lượng, vận rủi của bạn chắc chắn có thể dời đi.
Còn dời đi chỗ nào thì tùy vào tâm trạng.
Vào những lúc thế này, nhất định phải chuyển vận xui cho Giang Thành.
Tôi gọi điện thoại cho Giang Thành: “Cái cô Tiểu gì đó hồi hôm qua ấy, công ty anh s/a th/ải cô ta hả?
Giang Thành “Ừ” một tiếng, nói: “Không phải hôm qua anh nói với em rồi à? Báo c/ảnh s/át, sau đó s/a th/ải. Thư ký Hứa đích thân làm, anh đích thân giám sát, sao vậy?”
Tôi “Hừ” một tiếng: “Mới nãy cô ta chặn em lại, bảo em trả công việc lại cho cô ta. Thư ký Hứa không nói rõ với cô ta hay là anh cho người ta hy vọng gì?”
“Không có!” Giang Thành lập tức kêu oan: “Anh cho cô ta hy vọng gì cơ? Viện Viện em đừng vu oan cho anh.”
Tôi “Ha” một tiếng, hy vọng anh có thể lĩnh hội được sự kh/inh b/ỉ của tôi, xem thường, lạnh lùng và một chút oan ức, sau đó không đợi Giang Thành trả lời đã cúp máy.
Để ảnh bứt rứt đi!
Buổi chiều Giang Thành chạy đến nhà tôi.
Giang Thành là người cực kỳ tò mò, kiểu có chuyện là không để qua đêm được.
Tôi nhớ khi còn nhỏ, anh ấy tò mò muốn biết chữ trên bánh trung thu được làm ra thế nào, cứ thế nửa đêm chạy đến nhà máy chế biến thực phẩm.
Bố mẹ anh tưởng anh bỏ nhà ra đi nên đã tìm ki/ếm suốt đêm.
Đương nhiên sau khi tìm ra, họ đã đ/ánh anh ấy đến tận bình minh.
Tôi không tiết lộ hết, cũng không nhận cuộc gọi của anh, cũng không trả lời tin nhắn wechat của anh, quả nhiên tâm trạng tồi tệ đã được dời đi.
Ph/ê!
Bình luận
Bình luận Facebook