Lần thứ hai mươi NG.
Tiếng gào của đạo diễn vang dội khắp trường quay như muốn lật tung mọi thứ.
“Giang Kiều! Rốt cuộc cô có biết diễn không? Chạm môi một chút thôi cũng không xong là sao!”
“Đối diện cô là Thẩm Dục đấy! Người đàn ông được mệnh danh là ‘đáng hôn nhất giới giải trí’! Cái vẻ mặt gh/ét bỏ của cô là sao?!”
Phía sau màn hình giám sát, ánh mắt mọi người như kim châm xuyên thẳng vào tôi, rát bỏng.
Tôi siết ch/ặt vạt áo, cúi đầu, trông chẳng khác nào một cô dâu nhỏ bị ứ/c hi*p đến cùng cực.
“Xin lỗi đạo diễn… Tôi… hồi hộp quá.”
“Đây là lần đầu tôi diễn cảnh hôn.”
Giọng tôi không lớn, mang theo chút r/un r/ẩy cùng tiếng nức nghẹn vừa phải.
Quả nhiên, cơn gi/ận của đạo diễn tạm thời bị kìm lại, không thể bùng n/ổ thêm.
Người đàn ông ngồi đối diện tôi - Thẩm Dục từ đầu đến cuối vẫn im lặng.
Anh ngả người trên ghế sofa, dáng vẻ lười biếng với đôi chân dài bắt chéo.
Cổ áo diễn phục bung hai cúc, lộ ra xươ/ng quai xanh trắng lạnh.
Anh xoay xoay chiếc bật lửa kim loại trong tay, ánh đèn chiếu vào tạo nên tia sáng sắc lạnh.
“Click”, “click”, từng tiếng như gõ thẳng vào tim tôi.
Anh không nhìn tôi nhưng tôi biết, ánh mắt ấy vẫn đang dõi theo, vừa xa cách vừa áp lực.
Như đang đ/á/nh giá, như đang chờ đợi một vở kịch đáng xem.
Năm năm rồi.
Từ một họa sĩ, tôi lao mình vào giới giải trí đầy bon chen, chỉ để có thể đường hoàng đứng trước mặt anh.
Giờ thì, cơ hội đã đến.
“Nghỉ mười phút!”
Đạo diễn vung tay, tôi như được đại xá, vội vàng cúi đầu đứng dậy.
“Xin lỗi thầy Thẩm, đã làm phiền anh rồi.”
Cuối cùng, Thẩm Dục cũng ngẩng mắt nhìn tôi.
Đôi mắt đào hoa ấy, đẹp đến mê người nhưng lại lạnh băng như sương tuyết.
“Phiền à?”
Anh bật cười, đứng dậy.
Chiều cao 1m88 của anh lập tức đổ bóng râm lớn bao trùm lấy tôi.
“Đúng là phiền thật.”
Anh buông một câu, rồi quay lưng bước đi.
Tôi nhìn bóng lưng cao lớn ấy, bàn tay buông thõng bên người siết ch/ặt đến bật cả móng.
Đừng vội, Giang Kiều.
Vở kịch hay… mới chỉ vừa bắt đầu.
Bình luận
Bình luận Facebook