Tôi ngồi sụp xuống. Hạ Duy ơi, em thực sự không thấy anh. Hoặc có thể em thấy, nhưng em… không dám nhìn.
Tôi đã từng nghĩ mình hiểu Hạ Duy. Hiểu ánh mắt lạnh nhạt nhưng luôn dịu dàng mỗi khi nhìn tôi, hiểu những cái ôm tưởng chừng vô thức lại luôn siết ch/ặt khi tôi quay lưng đi, hiểu cả thói quen dùng giấy nhớ dán khắp nhà để chống lại những cơn quên lãng đột ngột.
Nhưng tôi không hiểu… Tại sao em lại muốn ch*t?
Tôi quay trở lại căn phòng ngủ sau khi Hạ Duy đã vào nhà tắm.
Căn phòng ngăn nắp, quá ngăn nắp - đến mức đ/áng s/ợ.
Tôi nhìn quanh, ánh mắt dừng ở ngăn kéo cuối cùng bên dưới bàn làm việc. Ngăn này luôn khóa. Khi tôi còn sống, tôi chưa từng mở nó. Hạ Duy từng cười bảo: “Không có gì đâu, mấy bản thảo tranh chưa hoàn thành thôi.”
Tôi trượt tay qua ổ khóa.
H/ồn thể có thể đi xuyên vật chất - nhưng có một vài vật, nếu chứa cảm xúc quá nặng, linh h/ồn vẫn cảm nhận được.
Ngăn kéo lạnh lẽo như sắt, nhưng khi tôi xuyên qua được, bên trong lại ấm đến khó tả.
Không phải vì nhiệt độ. Mà vì…
Ký ức.
Bên trong là một hộp gỗ mộc, cũ đến mức mép đã sứt.
Tôi chạm vào, cảm giác như đang sờ vào tim mình.
Mở ra.
Trên cùng là một chuỗi dây chuyền đã đ/ứt, mặt dây là mảnh vỡ thủy tinh hình tam giác - tôi nhớ cái này. Tôi làm rơi khi chúng tôi cãi nhau lần đầu tiên, và em từng bảo sẽ vứt nó đi.
Em không vứt.
Bên dưới dây chuyền là một tập tài liệu mỏng, giấy in từ bệ/nh viện.
Tôi cúi xuống, cột tiêu đề hiện lên rõ ràng: “Phiếu chẩn đoán tâm lý - rối lo/ạn lo âu trầm cảm mức độ nhẹ đến trung bình”.
Tên bệ/nh nhân: Hạ Duy.
Tôi ch*t lặng.
Ký tên bác sĩ, ngày tháng… vài tháng trước khi tôi ch*t.
Tôi tiếp tục lật. Có bản ghi kê toa, có thư bác sĩ khuyên nên trị liệu, có cả hóa đơn th/uốc ngủ - chính loại th/uốc em từng uống quá liều hôm tôi về dương gian.
Tôi run tay. Tôi đã không biết gì cả. Khi tôi còn sống, tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần mình yêu thương em đủ nhiều, thì em sẽ không có gì phải buồn, không có lý do nào để sụp đổ.
Tôi đã quá kiêu ngạo và m/ù quá/ng.
Tiếng nước trong phòng tắm ngưng lại. Tôi vội rút tay ra khỏi ngăn kéo, đóng nắp hộp lại như thể chưa từng động vào. Dù em không thể thấy tôi, tôi vẫn thấy… tội lỗi.
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Hạ Duy bước ra ngoài, tóc còn ướt, quấn khăn quanh cổ. Em vừa đi vừa lẩm bẩm điều gì đó, rồi thở dài.
Tôi đi theo.
Khi em đến tủ lạnh, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên cánh tủ - nơi tôi từng dán một mảnh giấy trước kia, ghi mỗi chữ: “Anh yêu em. P/S: Đừng quên uống nước ấm.”
Em đứng đó rất lâu. Cuối cùng, rút từ túi quần ra một mảnh giấy nhớ mới.
Em dán cạnh dòng chữ cũ, viết: “Anh ch*t rồi. Em vẫn chưa quên uống nước ấm.”
Tôi nhìn dòng chữ, cảm giác như vừa bị ai đó dùng dây thép gai siết quanh tim.
Bình luận
Bình luận Facebook