2.
Hoắc Kinh Phong đến tiệm bánh bao kế bên m/ua một lồng bánh bao.
Ngồi xổm xuống đất, vừa ăn bánh bao vừa thở dài, vậy mà không chia cho ta lấy một cái.
Thế mà hắn lại dùng tiền trong túi của ta cơ đấy!
"Chuyện này đừng nói cho ai biết, ta sẽ nghĩ cách đổi lại."
"Tướng quân cứ yên tâm, tiểu nữ không muốn ch*t sớm vậy đâu."
Hoắc Kinh Phong người này, thiên phú dị bẩm, dũng mãnh thiện chiến.
Năm mười lăm tuổi, một mình một ki/ếm xông vào doanh trại địch, gi*t đến mức đối phương không còn mảnh giáp.
Sự tồn tại đ/áng s/ợ như á/c q/uỷ.
Nếu để người ta biết thân thể hắn bây giờ là ta, kẻ tay trói gà không ch/ặt này, thì chưa đến nửa ngày đã bị ch/ém đầu rồi.
Hoắc Kinh Phong ăn xong bánh bao, vỗ vỗ tay đứng dậy.
Chưa kịp đứng vững, Chu di nương đã dẫn theo một đám người hùng hổ xuất hiện ở đầu hẻm.
"Khương Thước! Con nha đầu ch*t ti/ệt kia, lại dám lén lút chạy ra ngoài! Mau về nhà với ta!"
Ta co giò chạy.
Chạy được vài bước mới chợt nhận ra, bây giờ ta là Hoắc Kinh Phong, không phải Khương Thước.
Chu di nương muốn bắt Khương Thước, thì liên quan gì đến Hoắc Kinh Phong ta đây?
Nghĩ vậy, ta liền dừng bước.
Nhìn Chu di nương sai bảo mấy tên gia đinh, đ/è Hoắc Kinh Phong đang mang thân x/á/c Khương Thước xuống đất.
Tiếc cho cái váy ta mới giặt sạch, lại dính bụi rồi.
Hoắc Đại Tướng quân bao giờ mới chịu được sự s/ỉ nh/ục này?
Ta sợ hắn không nhịn được mà x/é x/á/c Chu di nương mất.
Ta hắng giọng định lên tiếng, không ngờ Hoắc Kinh Phong lại nháy mắt với ta, mà ta còn hiểu được ý hắn.
Hắn nói: Không cần quan tâm đến ta!
Vậy ta đi thật đấy nhé!
Bình luận
Bình luận Facebook