Nhìn đĩa cải xào dầu hào trên bàn.
Tôi chợt nghĩ món hôm nay nó xanh làm sao bằng mái đầu này của tôi.
Tôi thật lòng thích A Liễm, vừa gặp đã thích ngay từ buổi đầu xem mắt.
Nhưng ngoại hình tôi tầm thường, công việc cũng bình bình.
Trên thế giới này, tôi giống như một nhân vật phụ vô danh, tồn tại mờ nhạt.
Cho đến khi Kỳ Liễm ngỏ lời hẹn hò, cầu hôn tôi.
Một bác sĩ gia thế hơn người, ngoại hình xuất chúng, lại đề nghị kết hôn với tôi.
Khác nào như quà trên trời rơi xuống, tôi choáng váng như kẻ trúng số đ/ộc đắc.
Giờ nghĩ lại, đúng là tôi chỉ là "người qua đường" trong tiểu thuyết.
Lại là loại nhân vật có liên quan với nhân vật chính.
Nghĩ đến những lời trăng hoa vô liêm sỉ của Cố Hành Chi trong sách, da đầu tôi ngứa ran lên.
["Bảo bối, em không muốn chồng mình mất việc đúng không?"]
["Ngoan nào, lúc Thẩm Dư đi làm, chúng ta lắp camera xoay 360 độ ở đây nhé?]
[Để anh có thể ngắm em mỗi ngày."]
Đúng vậy, tôi là Thẩm Dư.
Chữ "Dư" trong dư thừa.
Tôi rướn cổ nhìn tr/ộm về phía phòng bếp, cảm giác tr/ộm cắp đầy sao mà nặng nề thế.
Bình luận
Bình luận Facebook