Nó muốn chiếm lấy thân thể của Lý Quan Ngư!
Lúc này, không biết lấy đâu ra dũng khí mà tôi nhặt miếng ngói dầy cộp lên, đ/ập lên người thím Thái.
Bang
Lý Quan Ngư: “?”
Tôi nhìn cục u trên đầu cậu ta, nước miếng: “Nhìn nhầm chút.”
Cũng may bây giờ cậu ta cũng không rảnh so đo với tôi. Miếng thịt nhầy nhụa trong miệng thím Thái vừa phân liệt thành hai, cậu ta lại gia nhập chiến trường.
Nhưng tôi phát hiện một cái bug.
Đó là bây giờ thím Thái chỉ có thể cử động thân thể, nhưng không thể quay đầu.
Như vậy sẽ có một khu vực phía sau lưng trở thành điểm m/ù của bà ta.
Tôi nhặt một cục gạch lên, cẩn thận vòng ra phía sau thím Thái.
Lúc thì cho bà ta một cục gạch.
Khi thì ném một viên gạch về phía con sâu A đang bò trên người Lý Quan Ngư.
Khi thì cho miếng thịt nhầy nhụa B định phóng lên người tôi một viên gạch nữa.
Dần dần, tôi và Lý Quan Ngư càng phối hợp ăn ý.
Nhưng dường như thím Thái không biết mệt mỏi là gì.
Trong lúc dây dưa, Lý Quan Ngư lấy ra tấm bùa cuối cùng trên người.
“Là mày ép tao phải mạnh bạo đấy.”
Bùm!
Lá bùa bay ra, đầu của thím Thái bị n/ổ bay một lỗ lớn.
“Đánh không lại, chạy!”
Không đợi tôi kịp phản ứng, Lý Quan Ngư đã nhanh chân chạy ra khỏi nhà chính.
Tôi nhìn x/á/c cổ cách tôi vài mét…
Hay cho tên Lý Quan Ngư tử đạo hữu bất tử bần đạo*.
* Tử đạo hữu bất tử bần đạo: ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống ch*t không quan trọng.
Tôi nào dám ở lại, lập tức đuổi theo ra ngoài.
Có lẽ là cảm thấy mất mặt, Lý Quan Ngư giải thích:
“Huyết nguyệt vẫn còn đó, thứ đó lại ký sinh lên x/á/c cổ, sức mạnh tăng lên rất nhiều, tôi phải tạm tránh trước đã.”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên màn trời tối đen, một vầng trăng m/áu treo trên cao.
Chạy theo Lý Quan Ngư đến cửa thôn.
Chiếc xe đạp cũ của cậu ta đang dựng cạnh cây cổ thụ cạnh cửa thôn.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Mau đạp đi!”
Lý Quan Ngư cắn chảy m/áu đầu ngón tay, nhảy lên ghế sau, bảo tôi đạp xe.
Mặc dù ngoài miệng tôi còn hỏi vì sao tôi phải đạp nhưng mắt vừa liếc thấy thím Thái không đầu chạy tới, thân thể đã thành thật trèo lên xe.
Lý Quan Ngư nhổ nước bọt nhìn x/á/c cổ đang đuổi theo mình:
“Mày chờ đó, tao sẽ tiêu diệt mày bằng tuyệt chiêu cuối cùng của tao.”
Cậu ta ở phía sau làm gì không biết.
“Ngọc Phật cậu mới vừa lấy đâu rồi?”
Không biết sao cậu ta lại chú ý thấy tôi lấy lại ngọc Phật từ trong chậu m/áu nữa.
“Trong túi, sao vậy?”
Lý Quan Ngư cũng không khách khí, th/ô b/ạo thọc tay vào túi quần của tôi, lấy nó ra.
“Phật quang vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cho tôi mượn dùng một chút.”
Mặc dù đây là di vật cuối cùng bà nội để lại cho tôi, nhưng đứng trước thời khắc sinh tử này, tôi cũng không dám già mồm cãi láo.
Tiếng gió gào thét bên tai.
Trong lòng tôi không ngừng cầu nguyện, cầu mong Lý Quan Ngư đừng có ch*t, dốc hết sức đạp xe thật nhanh.
Từ nhỏ đến lớn, đã có quá nhiều người phải rời tôi mà đi rồi.
Không thể thêm cậu ta nữa.
May mắn thay, khi tiếng gầm như dã thú đến gần trong gang tấc, chân trời vang lên tiếng gà gáy.
Giờ Mẹo đã qua.
Lý Quan Ngư nhấc chân đ/á một cái, suýt nữa đ/á tôi rớt xuống mương:
“Sấm sét”
“Đến đây!”
Ánh sáng trắng lóe lên, dường như tôi nhìn thấy cảnh tượng ngày xưa khi bà nội đeo ngọc Phật lên cổ của tôi.
“Tiểu Lý của bà phải bình an lớn lên đó.”
Bình luận
Bình luận Facebook