4.
Câu ngủ ngon đó tôi không để trong lòng.
Bởi vì ngày hôm sau thì Quý D/ao đã đến.
Ngày nghỉ thứ ba, Quý D/ao muốn đi đến những danh lam thắng cảnh của Thành Nam chơi.
Bảy ngày Quốc Khánh, thành phố N là thành phố du lịch, cho nên bên ngoài rất đông người.
Lục Triết không thích những chỗ đông người cho nên anh từ chối.
Quý D/ao cười lạnh một tiếng: “Anh dám không đi cùng em, chờ em về sẽ mách với chú Lục và dì Trâu.”
“Em cũng từng tuổi này rồi mà còn chơi cái trò mạch người lớn như hồi bé hả?”
Lục Triết khịt mũi xem thường, ngay lập tức Quý D/ao bổ nhào qua nắm lấy cổ áo anh, đắc ý u/y hi*p: “Vậy anh nói xem, có muốn đi cùng em hay không?”
“Đi đi đi, để anh gọi bạn gái anh cùng đi với chúng ta nhé?”
Sau đó Quý D/ao nhìn về phía tôi: “Chị, chị có muốn cùng đi không?”
Trong lòng tôi hít sâu một hơi, tôi mỉm cười nhìn cô ấy: “Được.”
Điểm đông người nhất là đài cầu nguyện, người đông nghìn nghịt, Quý D/ao không quá cao nên bị dòng người che mất, suýt chút thì đi lạc.
Lục Triết nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay của cô ấy rồi lôi cô ấy ra ngoài.
Quý D/ao lảo đảo mấy cái mới đứng vững, cô ấy tức gi/ận nhìn anh: “Lục Triết, anh túm cổ tay em đ/au muốn ch*t.”
“Nếu anh không túm em thì em đã ngã xuống đất rồi bị người ta dẫm lên rồi.”
Lục Triết cắn răng nhìn cô ấy: “Lát nữa em và Lâm D/ao đi theo bên cạnh anh, không được phép chạy lung tung.”
Đương nhiên, anh tức gi/ận thật.
Quý D/ao “ừm” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, sau đó ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh.
Lúc Lục Triết đến bên cạnh m/ua nước thì cô ấy đến gần tôi rồi lén lút nói nhỏ vào tai tôi.
“Chị Lâm D/ao, tính tình của Lục Triết x/ấu như thế, sao chị lại nhìn trúng anh ấy thế?”
Tôi trầm mặc hồi lâu mới nói: “Lúc anh ấy ở trước mặt chị, tính tình của anh ấy tốt lắm.”
Thật sự rất tốt.
Thậm chí trong mấy tháng hẹn hò thì anh đều giữ đứng giáo dưỡng, không hề làm chuyện gì quá đáng.
Tôi cũng chưa từng thấy bộ dạng tức gi/ận của anh, thậm chí tôi còn nghĩ anh trời sinh đã như vậy, không có bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Thế nhưng, Quý D/ao đã xuất hiện.
Tôi mới gi/ật mình, thì ra anh không phải là người vĩnh viễn trầm ổn thuần thục như thế.
Ít ra đối với tiểu thanh mai Quý D/ao của anh, mỗi nhất cử nhất động của cô ấy thì cũng có thể dễ như trở bàn tay nhóm lên lửa gi/ận của anh.
Nửa ngày sau đó tôi luôn giữ dáng vẻ trầm mặc.
Nhưng tính cách của tôi xưa nay vẫn vậy cho nên Lục Triết cũng không quá để ý.
Sau khi trời tối thì Lục Triết nhận được điện thoại rồi nói.
“Vừa hay lão Hứa đưa bạn gái đến chơi, cậu ấy hỏi chúng ta có muốn tối nay tụ tập chút không.”
“Đương nhiên muốn rồi.” Quý D/ao không do dự nói: “Anh nói anh ấy đưa chị dâu theo đi, chúng ta đi hát.”
Cuối cùng hình như Lục Triết cũng nhớ ra tôi, anh quay đầu nhỏ giọng giải thích.
“Bà xã, cậu ấy là Hứa Gia Viễn, cũng lớn lên cùng anh và Quý D/ao nhưng cậu ấy lớn hơn anh hai tuổi nên đã đi làm rồi. Vừa hay cậu ấy đưa bạn gái đến thành phố N chơi, em cũng đi cùng nhé.”
Ánh đèn đường chiếu xuống đỉnh đầu anh khiến làn da trắng trẻo của anh nhuộm màu vàng ấm áp.
Tôi hơi thất thần nhưng chỉ chốc lát đã định thần lại, tôi nói được.
Chúng tôi đến phòng bao ngồi một lát thì Hứa Gia Viễn đến, Quý D/ao xung phong đi xuống lầu đón người, nhưng đi rất lâu cũng không thấy quay lại.
Tôi uống hết chai bia nên chuẩn bị đi vệ sinh, kết quả khi đứng dậy thì hơi lảo đảo rồi ngã lên đùi Lục Triết.
Vừa vặn lúc này âm nhạc trong phòng phát đến bài hát “Duy nhất” của Cáo Ngũ Nhân.
“Em hiểu ý nghĩ thật sự của duy nhất, không đơn giản như hơi thở.”
Bên trong phòng là ánh đèn tối mờ, màn hình nhấp nháy, trong ánh mắt của anh là cảm xúc không rõ ràng, giống như hồ nước tĩnh lặng lại giống như thủy triều cuồn cuộn.
“… Lâm D/ao.”
Giọng anh hơi khàn, sau đó anh tiến lại gần hôn tôi.
Buổi trưa bất an bối rối, hình như cũng đã hóa thành hư vô trong nụ hôn của anh, cho nên tôi níu lấy vạt áo của anh, cả người mềm nhũn khẽ nói: “Lục Triết.”
Giọng nói có hơi men thấm vào cơ thể, ngọt lịm.
Sau lưng tôi có tiếng động rất nhỏ truyền đến, đột nhiên Lục Triết trầm mặc, anh đưa tay đẩy tôi ra: “Xuống đi.”
Tôi quay đầu lại thì mới nhìn thấy Quý D/ao đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng lung lay như sắp ngã.
Cô ấy không nhìn ai cả mà chỉ đang nhìn chằm chằm vào Lục Triết.
Giống như trong khoảnh khắc đó, gian phòng này đã biến thành sân khấu, chỉ có hai chúng tôi là nhân vật chính đang trải qua trầm bổng, còn những thứ khác chẳng qua cũng chỉ là bối cảnh bổ sung.
Âm nhạc vẫn đang trôi…
“Mãi mãi vào lúc em không nhìn rõ, em không kiên định.”
“Chứng minh với em, chứng minh anh là duy nhất.”
Bình luận
Bình luận Facebook