Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi nói: “Nhị gia, tôi có thể xin nghỉ.”
Phong Tịch cười, buông tôi ra: “Nói lời ng/u ngốc rồi. Theo tôi nhiều năm như vậy, cậu muốn đi, cũng phải xem tôi có nỡ hay không.”
Nhà họ Phong làm ăn không sạch sẽ gì, một khi đã bước chân vào thì không thể rút ra được nữa. Đạo lý này tôi hiểu.
“Thay tôi trông chừng Phong Trình đi.” Phong Tịch chỉnh lại cổ áo cho tôi, “Đừng để nó tự mình chơi c.h.ế.t nó, tôi còn chờ nó nối dõi tông đường cho tôi đấy.”
Anh ấy cụp mắt nói: “Hai người chơi đùa thôi, đừng động lòng.”
11.
Phong Tịch ngoài miệng thì bảo tôi trông chừng Phong Trình, nhưng lại điều Phong Trình đi vắng một tháng, còn dẫn tôi đi giao thiệp khắp nơi.
Trong phòng bao, tôi uống đến đầu óc choáng váng, Phong Tịch vỗ vào đùi cậu trai ngồi bên cạnh, hất cằm về phía tôi.
Cậu trai đó nhìn tôi một cái, đi tới hỏi: “Tiên sinh, Ngài có muốn uống chút nước không?”
Tôi hờ hững vén mi mắt nhìn cậu ta, ánh mắt lướt qua Phong Tịch. Anh ấy ngồi dưới ánh đèn mờ ảo, khói th/uốc che mờ khuôn mặt, ánh mắt lạnh lùng lặng lẽ quan sát bên này.
Không yên tâm về tôi. Sợ tôi bám riết Phong Trình, nên tìm món ăn cho tôi đây mà.
Tôi cúi mắt, uống nước từ tay cậu trai đó. Uống vội vàng, nước tràn ra khóe môi.
Cậu trai đó ngẩng đầu định l.i.ế.m đi. Tôi chặn miệng cậu ta lại, nói: “Cậu vừa hôn người khác đúng không?” Người khác, cũng chỉ có một người đó thôi.
Cậu trai mở to mắt: “Anh chê tôi?”
Tôi cười một tiếng, khéo léo nói: “Xin lỗi, có một chút.”
Cậu trai dậm chân, chạy đi mách Phong Tịch.
Tôi thờ ơ nghĩ, vô vị quá. Cho dù là vóc dáng hay khuôn mặt, đều kém xa.
Mẹ kiếp, bị Phong Trình nuông chiều thành kén chọn rồi!
Tôi đỡ rư/ợu cho Phong Tịch thêm mấy lượt nữa, rồi chạy vào nhà vệ sinh nôn.
Rửa mặt xong, ngẩng đầu lên, tôi thấy Phong Tịch đứng sau lưng tôi, đưa cho tôi một chiếc khăn tay. Tôi nhìn bàn tay gân guốc của anh ấy trong gương, không nhận.
Phong Tịch bước lên một bước, bóp má tôi, cúi mắt lau giúp tôi.
Tôi vùng vẫy một chút, anh ấy nói chậm rãi: “Đừng cử động.” Khăn tay lướt từ trán xuống lông mày, sống mũi, “Tiểu Nghiễm nói cậu chê nó bẩn.”
Tiểu Nghiễm, chắc là cậu trai ban nãy. Tôi không đáp.
“Là chê cậu ta bẩn, hay vì cậu ta đã hôn tôi? Chê tôi bẩn?”
Tôi né tránh câu hỏi của anh ấy, chỉ nói: “Nhị gia, lau nữa thì mặt của tôi nát ra đấy.”
Phong Tịch cười một tiếng, ném khăn lên bồn rửa mặt. Anh ấy đẩy tôi một cái, ấn tôi vào bồn rửa mặt. Một tay bóp gáy tôi, một tay tháo thắt lưng tôi.
Tôi không phản kháng. Nếu Phong Tịch đã quyết tâm muốn làm tôi, dù tôi có võ nghệ cao đến mấy cũng vô ích.
“Nhị gia. Sau khi Phong Trình trở về, cậu ấy làm việc rất liều mạng, anh biết tại sao không?”
Phong Tịch cúi mắt, không hề xao động, kéo khóa quần tôi xuống.
“Bởi vì cậu ấy muốn được anh công nhận, muốn anh nhìn cậu ấy nhiều hơn một chút.”
“Năm năm trước, anh ấn đầu Phong Trình tống cổ cậu ấy ra nước ngoài, nhưng giữ lại Phong Lăng. Lúc đó thế lực ở Hành Châu đang thay đổi, rất nguy hiểm. Anh không thể trông chừng xuể hai đứa con trai, chỉ có thể giữ lại một đứa bên mình để bảo vệ, đứa kia thì tống ra ngoài tự sinh tự diệt.”
“Anh từ bỏ Phong Trình, chọn Phong Lăng. Anh muốn nuôi dưỡng Phong Lăng thành người thừa kế, đáng tiếc trời không chiều lòng người, anh không giữ được Phong Lăng, cậu ấy bị bắt, phế một đôi chân, không làm người thừa kế được nữa. Bất đắc dĩ, anh mới phải triệu hồi Phong Trình về.”
“Nếu không phải Phong Lăng bị phế, cả đời này Phong Trình cũng không thể về nước, đúng không?” Ở nhà họ Phong bốn năm, nghe lời ra tiếng vào nhiều rồi, một vài điều, tự nhiên tôi có thể nhìn ra manh mối.
Phong Tịch ngẩng đầu, nhìn tôi qua gương, ánh mắt lạnh băng.
Tôi đối diện với anh ấy: “Những chuyện này tôi có thể hiểu, ạn nghĩ Phong Trình không hiểu sao?”
“Phong Trình hiểu, nhưng cậu ấy cũng ng/u ngốc, đến giờ vẫn nghĩ, nếu cậu ấy tạo ra thành tích, anh có thể nhìn cậu ấy bằng con mắt khác không. Ít nhất, coi cậu ấy là con trai.”
Lông mày Phong Tịch gi/ật giật một cái. Dù là cha con không thân đến mấy, cũng là m.á.u mủ ruột thịt.
Tôi tiếp tục nói: “Nhị gia, tối nay tôi có thể ngủ với anh, có thể ngủ với bất kỳ ai. Anh có thể dùng tôi làm con d.a.o này, g.i.ế.c c.h.ế.t Phong Trình. Không sao cả, dù sao, anh cũng không bận tâm đến sống c.h.ế.t của cậu ấy.”
Phong Tịch bóp cổ tôi từ phía sau, “Viên Dật, đừng tự coi trọng bản thân quá mức.”
“Không phải tôi tự coi trọng, mà là Nhị gia coi trọng tôi quá mức rồi.” Tôi gạt tay anh ấy ra, nói: “Nhị gia, lúc anh tống Phong Trình ra nước ngoài, cậu ấy có c/ầu x/in anh không?”
Ánh mắt Phong Tịch tối sầm trong thoáng chốc, có chút sững sờ.
Tôi vùng ra, cụp mắt thắt lại thắt lưng: “Cậu ấy có quỳ gối trước mặt anh không? Đó có phải là lần đầu tiên cậu ấy cúi đầu nhận thua với anh, c/ầu x/in anh đừng đuổi cậu ấy đi không?”
Phong Tịch không trả lời.
Tôi theo Phong Tịch bốn năm, biết cái thái độ đó của anh ấy, là bị tôi nói trúng rồi.
Trái tim như bị đ.â.m trúng, âm ỉ đ/au nhức. Không dữ dội, nhưng rất khó chịu.
Muốn đ.ấ.m ông chủ một trận.
Tôi hít sâu một hơi, đẩy Phong Tịch ra, không nhịn được mà châm chọc anh ấy: “Hèn chi lần đầu tiên Phong Trình gặp tôi, cậu ấy nói ba mẹ mình đều mất. Cậu ấy như vậy, có khác gì không còn ba mẹ đâu?”
Chương 28
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 9 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 9 HẾT
Chương 6 - HẾT
Chương 10 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook