Ngọc Vỡ - Phần 3 (Cuối)

Ngoại truyện 1.1

22/04/2024 15:15

Phiên ngoại 1 - Góc nhìn của Dung Vọng

Người sống, vĩnh viễn đấu không lại người ch*t.

Hắn lại cứ muốn đấu.

Nếu như hắn không đấu, thì cái gì cũng không có

Cả đời này của hắn, có cái gì mà không phải chính mình tranh lấy?

Dung Vọng từ nhỏ đã biết thân phận của mình, là ấu tử của Hoàng hậu, là tồn tại không thể nhìn thấy ánh sáng.

Khoảng thời gian bị giấu ở Lâm phủ, là một trong số ít khoảng thời gian tươi đẹp của hắn, vô ưu vô lo, đáng giá dùng cả đời để trân trọng.

Lâm lão thái y tuổi đã cao, đã chán ngấy những th/ủ đo/ạn kẻ lừa người dối ở Hoàng thành, ăn bữa hôm lo bữa mai, muốn nhanh chóng về hưu, nghĩ nhanh thôi, tìm một cơ hội cáo lão hồi hương, về quê hương m/ua mấy mảnh ruộng, nuôi vài con thú cưng, nhàn rỗi đi dạo xung quanh, ngắm nhìn phong cảnh các nơi, viết ra tập sách dược điển.

Lão đầu vừa kính trọng hắn là một vị Hoàng tử, vừa thương yêu hắn như một vị tiểu bối, dẫn hắn cùng đi câu cá, đến cả cái vảy cá còn không câu được, lúc về không cam tâm, loanh quanh bốn phía, nhặt cho hắn một con rùa nhỏ.

Lão vui vẻ nói với hắn: "Tiểu điện hạ, sau này lão thần dẫn ngài về quê, ở đó phong cảnh vô cùng đẹp đẽ, chúng ta đào một cái ao nhỏ ở trong vườn để nuôi nó."

M/ua ruộng rồi, viện tử cũng đã xây xong, đào xong cả hồ, lão thái y thành công cáo lão, hôm đó Hoàng hậu lại đến, nhân cơ hội về nhà thăm người thân, đón hắn về mẫu tộc của mình.

Lúc rời khỏi biệt Lâm phủ, hắn quay đầu lại, nhìn thấy lão nhân đang lau nước mắt.

Lúc đó hắn còn nhỏ, không hiểu vì sao phải khóc.

Nhìn thấy mẫu thân sinh ra mình, hắn kích động không thôi, trời sinh đã có tràn đầy cảm giác yêu thích, không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ biết lặng lẽ chú ý bà ấy, cẩn thận theo sát bà ấy.

Đáng tiếc Hoàng hậu không thích ấu tử dính người đi đâu cũng theo đấy này, bà ấy đang vì chuyện nên an bài hắn thế nào mà phiền muộn, bực bội cau mày, "Ngươi có thể ki/ếm chuyện để làm không? Ngày ngày đi theo bổn cung làm gì?"

A Ngọc sẽ không bám người làm khó chịu như hắn.

Hoàng hậu bước nhanh về cung, nghĩ đến một phương pháp hay, bà ấy sắp xếp Dung Vọng còn nhỏ vào ám vệ trong cung của mẫu tộc, nhóm người mới vào này tuổi tác cũng gần bằng hắn, Dung Vọng ở bên trong sẽ không bị người phát hiện, về sau cũng có thể làm thế thân cho A Ngọc, ngăn chặn một số nguy hiểm.

Hoàng hậu từ nhỏ sinh ra trong gia đình phú quý, kiến thức có hạn, chỉ biết ám vệ lên trời xuống đất rất lợi hại, lại không biết sự khổ cực mà chỉ người bên trong mới hiểu.

Dung Vọng nhỏ tuổi, còn chưa tiếp xúc với mẫu thân của mình được mấy ngày, đã bị đưa đến một căn cứ huấn luyện tàn khốc, vài tháng ngắn ngủi, sự non nớt trên người hắn đã bị mài mòn đến không còn, trên người vết thương nhiều không đếm hết.

Thống lĩnh đoán được thân phận của hắn, buộc mặt nạ lên mặt hắn, phòng ngừa bị người nhìn thấy tướng mạo của hắn giống với thái tử Dung Ngọc.

Lúc đầu Hoàng hậu vẫn còn có chút áy náy, cho nên vài tháng sau, bà ấy tìm được cơ hội gặp hắn.

Tiểu Dung Vọng đang cùng một đám hài tử cùng đối phó với một con báo hao, hắn đã học được cách quan sát bốn phía, cho nên Hoàng hậu vừa xuất hiện ở một góc, hắn liền phát hiện bà ấy.

Hắn rất hứng khởi, cố gắng dốc sức, khi mọi người đều trốn về phía sau, chỉ có một mình hắn xông về phía trước, sống ch*t bám lên người con báo, mấy lần suýt chút nữa bị quăng xuống dưới, cực kỳ nguy hiểm, hắn cái khó ló cái khôn, móc đôi mắt con báo, sau đó tổ chức mọi người thành công khuất phục con báo.

Thông thường vào thời điểm này, thống lĩnh sẽ khen ngợi họ.

Hắn không quá x/ấu hổ, bí mật dùng ánh mắt mong đợi, nhìn về trong góc, kết quả chỉ thấy Hoàng hậu đang nôn mửa, dùng ánh mắt chán gh/ét nhìn về hắn.

Hắn có hơi thất thố, cũng có chút hoang mang.

Ác ý đến từ m/áu mủ ruột thịt, như đang lăng trì lòng người.

Sau đó hắn mới nhận ra, kẻ ngoan đ/ộc tà/n nh/ẫn không được người khác yêu thích, cho dù là mẫu thân sinh ra cũng sẽ chán gh/ét.

Hắn có chút hối h/ận, lẽ ra nên che giấu tỏ vẻ vụng về một chút.

Lần sau mẫu hậu đến, hắn sẽ giả vờ ngoan một chút, lương thiện một chút.

Về phần thực sự không hề tà/n nh/ẫn chút nào? Người như vậy không thể nào tồn tại trong doanh trại ám vệ.

Nhưng Hoàng hậu lại không bao giờ đến nữa, một ngày, hai ngày, một năm, hai năm, cho đến khi hắn được gửi đến bên người Dung Ngọc.

Nhìn nụ cười yêu thương của Hoàng hậu với Dung Ngọc, hắn mới nhận ra, hoá ra mẫu hậu cũng có thể dịu dàng thân thiết, chỉ là đối tượng không phải là hắn mà thôi.

Hắn vốn cho rằng mình sẽ không cam tâm, sẽ gh/en gh/ét, thực ra không có, trong lòng hắn không có chút sóng gió nào.

Không yêu, cũng không h/ận, không có hỉ nộ ái ố quá rõ ràng.

Trong lúc vô tri vô giác, hắn đã không còn khát vọng và năng lực để yêu và được yêu rồi. Cảm tình của hắn là trì độn, là bị gỉ sét.

Hắn bây giờ, là một người lãnh tâm lãnh tính, hoặc là nói, một kẻ mưu mô lãnh tâm lãnh tính.

Hắn thận trọng từng bước một, trong lúc những người khác đều không phát hiện gì, bí mật tích lũy sức mạnh của chính mình. Hắn không muốn luôn luôn là người không nhìn thấy ánh sáng, ch*t ở một góc xó xỉnh bẩn thỉu nào đó, không ai biết tên họ của hắn, không ai biết hắn từng tồn tại.

Dung Ngọc có một tiểu thanh mai, một tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp, trước mặt mọi người xuất khẩu thành thơ, trích dẫn kinh điển, quy quy củ củ, sau lưng châm một ngọn lửa đ/ốt sạch "Nữ Tắc", "Nữ Huấn", "Nữ Giới", kiều thanh kiều khí, nhưng lời nói rõ ràng rành mạch tranh luận mới với nhũ mẫu:

"Ta tự có mắt, nhìn núi là núi, nhìn biển là biển, nhìn lòng người là lòng người. Nếu ta không hiểu, ta có thể đi nhìn, đi suy nghĩ, đi học, không cần đám sách vở này chỉ dạy ta làm gì."

Nhũ mẫu: "Tiểu thư, lời này ngài nói với nô tỳ là được rồi, không thể nói ra bên ngoài."

Tiểu cô nương bĩu môi.

Hắn thấy nàng vô cùng thú vị.

Danh sách chương

5 chương
22/04/2024 15:16
0
22/04/2024 15:15
0
22/04/2024 15:15
0
22/04/2024 15:12
0
22/04/2024 15:19
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận