Tôi đã thử rất nhiều cách nhưng cuối cùng vẫn không thể xuống xe được, chỉ có thể mặc cho bản thân đi về nơi mình không biết.
Không bao lâu sau, cát vàng khắp trời đất từ phía nam bay đến che mất đi tầm nhìn của tôi.
Tôi thầm nghĩ đây chẳng phải là con đường Hoàng Tuyền trong truyền thuyết sao?
Chiếc xe vượt qua bão cát dày đặc khiến cho thân xe cũng nhuộm một màu vàng đất.
Lúc này, cái ghế dưới mông tôi phát ra tiếng sà sà kỳ lạ. Tôi cúi đầu nhìn, nó đã biến thành giấy.
Khi ngẩng đầu, một đoá hoa trắng treo ở giữa xe, hai bên của hoa trắng còn có hai câu đối phúng điếu màu đen.
Lúc này, radio trong xe vang lên:
“Trạm tiếp dừng chân tiếp theo - trạm trung chuyển vo/ng linh.”
Bình luận
Bình luận Facebook