Lời chưa dứt, xe đột nhiên quẹo mạnh sang phải.
Điện thoại không cầm chắc, đ/ập vào khớp ngón tay trái, một trận đ/au nhói.
Chưa kịp chỉnh lại tư thế, tôi đã lo lắng nhìn về phía… của Chu Ký.
"Sếp Chu, anh không sao chứ? Có đ/au không?"
Chu Ký thần sắc tự nhiên, nhìn tôi một cái thật sâu, khóe miệng cong lên nụ cười nhẹ.
Ch*t ti/ệt!
Tôi quá hoảng lo/ạn, rõ ràng điện thoại đ/ập vào ngón giữa mà.
Đây chẳng phải là hoàn toàn lộ tẩy rồi sao!
Bây giờ tìm bố mẹ đón tôi về còn kịp không…
"Liễu Tự, cô suốt cả chuyến đi không hề hỏi một câu nào về lý do tại sao tôi lại đưa cô đi công tác."
…
Tôi lo lắng bắt đầu lắp bắp:
"Sếp Chu Chu Chu, tôi tôi tôi không cố ý đâu, không có yểm bùa cho anh, cũng không làm trò công nghệ gì gh/ê g/ớm đâu, tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, chuyện này nó rất siêu nhiên…"
Chu Ký đưa tay nâng tấm ngăn cách lên, tôi vội vàng ngừng nói.
Hy vọng chú tài xế và trợ lý Lý ngồi ghế phụ lúc này không mang tai nghe.
"Ừm, tôi biết."
Chu Ký từng tờ một gấp gọn lại đống tài liệu nằm rải rác trên ghế.
"Có lẽ vì chiếc nhẫn, khi tôi cho vào túi… đã chạm vào."
"À…"
Tôi há miệng, cảm giác mặt nóng lên mấy phần:
"Ồ… Ra là vậy…"
Vì anh ấy đã nắm rõ tình hình trong lòng, vậy thì tôi chẳng có gì phải lo lắng nữa.
Thậm chí còn có thể phân tâm một chút: hóa ra anh ấy để ở bên trái à.
Tôi đang nghĩ gì vậy…
Bình luận
Bình luận Facebook