Chúc An nói hiệu quả của bùa chỉ kéo dài năm phút, tôi vội dẫn cô ấy leo cầu thang mở cửa, lại trở về nhà.
Cánh cửa đóng sầm lại, tôi và Chúc An bước vào phòng chị gái.
Vừa thở hổ/n h/ển, tôi hỏi: "Họ tên đầy đủ thì tôi biết rồi, nhưng bát tự thì tìm thế nào đây?"
Chúc An quan sát bố cục căn phòng: "Tên đầy đủ cô biết chưa chắc đã là tên thật của Thi Nữ. Loại yêu quái bất tử này sống lâu như vậy, xung quanh ắt có manh mối!"
Căn phòng nhỏ hẹp, chúng tôi chia nhau lục soát. Tủ quần áo, bàn học, giường ngủ... tất cả ngóc ngách đều bị lật tung. Nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Tiếng bước chân lại vang lên ngoài cửa: "Tiểu Ý, em ở đâu?"
Chị gái đang tìm lên đây! Tôi không dám lên tiếng, ra hiệu cho Chúc An rồi chui tót xuống gầm giường.
Ngay sau đó, cửa phòng mở, chị gái bước vào! Tôi bịt ch/ặt miệng, dỏng tai nghe ngóng.
"Tiểu Ý, em đâu rồi? Ra đây với chị đi!"
Giọng chị gái vừa gọi vừa lục soát khắp phòng. Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
"À! Bắt được em rồi nhé!" Tiếng reo đắc thắng của chị khiến toàn thân tôi co rúm.
Tôi cắn ch/ặt môi, không dám phát ra tiếng động.
Cô ta không phát hiện ra tôi, chỉ đang dọa mà thôi!
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng cười "khụ khụ" thỉnh thoảng vọng lại.
Không biết bao lâu sau, tiếng bước chân dần xa rồi mất hút.
Chúc An từ nơi ẩn nấp xuất hiện, khẽ gọi: "Ra được rồi."
Tôi bật đèn pin điện thoại, định bò ra khỏi gầm giường.
Ngay lúc đó, tôi trợn mắt nhìn thấy dòng chữ khắc dưới đáy giường:
Trình Thư Ý, sinh ngày mùng 1 tháng Chạp năm 1925, 2 giờ sáng.
Sao lại có tên tôi khắc dưới gầm giường chị gái?!
Bình luận
Bình luận Facebook