Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Hồ sơ ghi: mức độ tương hợp tin tức tố cao, hoàn cảnh gia đình bình thường, cha mẹ mất sớm… nói chung là “sạch sẽ”.
Để chắc rằng cái vẻ thật thà kia không phải giả vờ, tôi còn nhấn mạnh lại một lượt về nghĩa vụ và điều khoản vi phạm trong hợp đồng. Quả nhiên, cậu có chút lúng túng. Tôi còn đang nghĩ cậu sắp lộ tẩy thì nghe thấy cậu hỏi:
“Anh… nếu, tôi nói là nếu thôi… nếu tôi không mang th/ai được thì sao ạ?”
Tôi suýt bật cười. Đây là câu hỏi buồn cười nhất tôi từng nghe. Cậu nghi ngờ cái gì? Nghi năng lực của Tập đoàn Dược phẩm Hằng Duệ, hay nghi khả năng của tôi? Làm gì có chuyện đó chứ!
Nhưng ngay sau đó tôi mới hiểu vì sao cậu lại hỏi như vậy.
Đúng là trong giai đoạn phát tình, đầu óc Alpha không được minh mẫn cho lắm, nhưng tôi đâu có ngốc. Một Omega không hề trong kỳ phát tình, ánh mắt còn đầy căng thẳng sợ sệt, vậy mùi tin tức tố nồng nặc quanh cậu là từ đâu mà ra?
Tôi bảo cậu lại gần, muốn kiểm tra cho rõ ràng. Ai ngờ cậu lại cúi xuống… hôn tôi một cái.
Thôi kệ, tính sau đi — cứ “giải quyết” cho xong cái đã!
Đêm đó… phải nói là đáng đồng tiền bát gạo. Tôi chưa từng thấy thoải mái đến thế. Cậu đúng là khác hẳn những Omega khác — vì cậu là một Beta.
Hóa ra khẩu vị của tôi lại là Beta à?
Vậy còn chuyện đứa con thì sao đây?
Đầu đ/au nhức, phiền phức cứ tìm đến như có hẹn sẵn. Thôi, c/ắt đ/ứt cho rồi. Để cậu bồi thường ít tiền — ai bảo dám nói dối. Nói dối thì phải trả giá.
Nhưng khi cậu nắm lấy tay tôi, giọng run run c/ầu x/in đừng bỏ rơi, tôi lại mềm lòng. Trong đôi mắt ấy, tôi thấy bóng dáng của chính mình thuở xưa — cái ngày mẹ mất, tôi cũng từng tuyệt vọng van xin cha như thế.
Có lẽ vì vậy, tôi không nỡ đẩy cậu đi. Đúng lúc đó, một cuộc gọi đến, cho tôi cái cớ để giữ cậu lại.
Tôi bắt đầu “đào tạo” khúc gỗ này. Cậu thật ngốc, những việc tôi chỉ cần xem qua một lần là hiểu, cậu phải học tới năm sáu lần mới làm được.
Ngoài chuyện ấy, còn một vấn đề khác khiến tôi đ/au đầu — kỳ phát tình.
Kỳ phát tình kéo dài mãi chưa dứt, mà tôi lại chẳng muốn đụng đến cậu. Tôi không tin một người như tôi — phong độ, cao quý — lại sa vào tay cậu được. Chắc do làm việc quá nhiều, cộng thêm cô đơn quá lâu thôi.
Thế là tôi nhờ Lam Nguyệt tìm thêm vài người nữa, Beta có, Omega có. Nhưng lạ ở chỗ, tôi chẳng hứng thú nổi với ai. Cứ như cơ thể tôi đã “nhận chủ” mất rồi — không cách nào phản ứng cả.
Ấy vậy mà buổi tối, lúc dạy cậu tập nhảy, cơ thể tôi lại… tự nhiên khôi phục “tín hiệu”.
Nhìn cái vẻ ngốc nghếch thật thà của cậu, tôi lại muốn cúi xuống hôn. Q/uỷ thật, chẳng lẽ trong lần đầu ấy, cậu đã “đầu đ/ộc” tôi bằng tin tức tố sao?
Thôi được, tôi nhận thua. Dù sao cũng là người tôi bỏ tiền ra thuê, lại còn ký hợp đồng sinh con đàng hoàng. Tôi làm thế thì có gì sai đâu? Nói cho cùng, người sai là cậu, tôi hổ thẹn gì chứ.
Kỳ phát tình trôi qua, nhưng tôi vẫn chưa muốn dừng lại. Cậu khiến tôi thấy hứng thú, khiến tôi nghi ngờ chắc chắn mình bị “trúng đ/ộc”. Mà đã là đ/ộc của cậu, thì cậu phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Cậu gọi tôi là “chồng”… trời ạ, nghe dễ chịu đến mức muốn nghe cả đời.
Cậu còn hay quên lời thoại, lúc diễn thì cứ nép trong lòng tôi như một con mèo nhỏ, đáng yêu ch*t mất.
Tôi nhận ra rất rõ — tôi thích cậu rồi.
Nhưng cậu lại sợ tôi. Dù bị thương cũng chẳng dám nói. Tôi nổi gi/ận, nhưng càng gi/ận thì lại càng lo cho cậu. Vậy mà trong khi tôi cuống quýt tìm cách giúp, trong đầu cậu chỉ nghĩ đến… chuyện tăng lương!
Tôi tức đến mức quay người bỏ đi, thầm nghĩ hay là mặc kệ cho cậu đ/au ch*t luôn cho rồi. Thế mà cái dáng vẻ đáng thương của cậu — vừa r/un r/ẩy vừa nói cần tiền — cứ hiện lên trong đầu tôi, khiến tôi không yên nổi.
Tôi hỏi: “Cậu cần nhiều tiền vậy để làm gì?”
Cậu đáp: “Trả n/ợ.”
Tám trăm vạn. Số tiền ấy chẳng đủ tôi m/ua một chiếc xe, nhưng lại là gánh nặng khiến cậu không thở nổi.
Cha mẹ đều đã mất, thế mà cậu vẫn nói muốn “trả hết n/ợ rồi về nhà ở bên họ”. Ở bên ai chứ? Hai nắm đất à?
Cậu không hề nhắc tới tôi. Trong kế hoạch tương lai của cậu, hoàn toàn không có tôi — điều mà tôi vốn biết trước, nhưng vẫn thấy nhói lòng.
Tôi cẩn thận dò hỏi, gợi ý rằng tôi có thể giữ cậu lại — dù là bằng tiền hay bất cứ điều kiện gì, tôi đều chấp nhận, chỉ cần cậu chịu ở lại.
Khổ nỗi, vừa nói ra, cậu đã ngủ mất rồi.
Thật là… kể hết quá khứ đ/au lòng cho người ta, khiến người ta thương đến xót ruột, xong bản thân lại lăn ra ngủ như chẳng có gì xảy ra. Cái đồ đáng gh/ét!
Chương 14
Chương 6
Chương 199
Chương 151
Chương 441
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook