Hậu cung này, cung phi nhiều mà nam sủng cũng nhiều, chẳng thiếu một ta, cũng chẳng thừa một ta.
Ta là kẻ có thân thế thấp hèn nhất, ở nơi tồi tàn nhất, những nam sủng khác dù hèn mạt còn có một tiểu viện riêng.
Mỗi ta chỉ được trú tại tiểu viện của Tiểu Đức Tử.
May thay Tiểu Đức Tử là đại thái giám, tiểu viện của hắn ta khá rộng rãi, cơm canh cũng thượng hạng.
Từ khi Thái hậu bị hại, ta chẳng cần hiện diện trước mặt Tiêu Cẩn Thừa nữa.
Chân tay yếu ớt, ngày ngày co ro trong viện đọc mấy quyển sách linh tinh, sống qua ngày cũng an nhàn.
Tiểu Đức Tử cũng đã có tuổi, muốn tìm người đối thực trong cung.
Ta lưu tâm giúp hắn ta dòm ngó, sau này hắn ta để mắt tới Cẩm Tâm ở cung Quý phi.
Hắn ta dùng đủ lời khẩn cầu, cuối cùng bắt ta thay hắn ta c/ầu x/in Hoàng thượng. Ta nghe xong thì sắc mặt đại biến.
Tiểu Đức Tử nhìn ta, trầm mặc hồi lâu mới thốt: "Hoàng thượng thích ngươi mà."
Ta tức gi/ận ném chén nước, phẫn nộ viết lên giấy: "Ngươi đừng hù dọa ta nữa!"
Quyết không gặp Tiêu Cẩn Thừa, ngày nào còn làm rùa rụt cổ, ta nguyện không gặp y.
Người sống cứ tạm qua ngày, nước chưa tới chân thì mặc kệ.
Đêm ấy ta ngủ say, mơ hồ cảm thấy có bàn tay véo cổ mình miết đi miết lại.
Sáng hôm sau gặp Tiểu Đức Tử, hắn ta nhìn cổ ta kinh hãi: "Ngươi đ/á/nh nhau với ai à? Sao cổ bị bóp..."
Lời nói dứt đột ngột như bị người khác hạ chú cấm ngôn. Ta sờ cổ thấy đ/au rát.
Viết cho hắn ta: "Có lẽ bị côn trùng đ/ốt, có th/uốc không?"
Mặt Tiểu Đức Tử xanh mét, gật đầu: "Ta đi lấy cho ngươi."
Gió thu thổi lá xào xạc, ta ngẩng đầu thấy cành cây trơ trụi một khoảng. Xoa vết đỏ trên cổ, trong lòng nghi hoặc.
Cuối thu mà kinh thành có côn trùng nào đ/ộc thế? Nếu không phải, ai có thể lẻn vào viện của Tiểu Đức Tử?
Lười suy nghĩ, ta ngâm nga trở về phòng đọc sách. Tiểu Đức Tử xưa nay vẫn lưu tình, giọng ta hỏng nhưng chưa tuyệt đường, chỉ là không nói được.
Dưỡng bệ/nh lâu ngày, ta vẫn có thể ngân nga vài điệu hát. Lúc nhỏ, cha ta thường dắt mẹ con ta đi xem hát, xem biểu diễn xiếc nên ta cũng học lỏm được nhiều khúc dân ca, thỉnh thoảng còn buột miệng ra được vài câu tuồng cổ.
Kể từ hôm đó, đừng nói là gặp Hoàng thượng, thậm chí ta còn chẳng bước ra khỏi cổng tiểu viện này, ngày thường chỉ loanh quanh tưới hoa trong sân của Tiểu Đức Tử.
Thuở bé từng được đi học, biết được mấy con chữ chữ, đọc dăm ba mẩu giai thoại, kịch bản, ngày tháng trôi qua cũng coi như an nhàn tự tại.
Thu qua đông đến, cho tới một hôm tuyết đầu mùa rơi. Ta sợ lạnh, rúc mãi trong phòng.
Nhưng trong phòng vẫn lạnh quá, không có than, ta bèn lén nhóm một lò than củi trong phòng, sợ người khác biết, bèn khóa ch/ặt cửa, đóng kín cửa sổ.
Lửa ch/áy lên rồi, nhưng khói cứ tích tụ mãi trong phòng, càng lúc càng ngột ngạt. Ta toan đứng dậy dập lửa, mở cửa thông gió.
Thế mà vừa đứng lên đã choáng váng đầu óc, ngã xuống kéo theo lò than đổ nhào. Trong cơn mê man, ta lờ mờ thấy lửa đã bén vào tà áo...
Bình luận
Bình luận Facebook