Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Ha…
Hóa ra chính anh ta cũng biết cái dáng vẻ tội nghiệp lấm lem nước mắt năm đó là diễn đến mức nào.
Nhậm Trạch Thu trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Thu, hậm hực tố cáo… chính mình của mười năm trước.
Tiểu Thu thì hoàn toàn làm lơ anh ta, đôi mắt ướt nước lấp lánh nhìn về phía tôi.
Nhậm Trạch Thu nghiến răng ken két:
“Đồ… trà xanh ch*t ti/ệt…”
“Đồ cặn bã.” — Tiểu Thu lập tức phản kích, không hề yếu thế.
Tự m/ắng chính mình.
Thú vị thật.
“Cậu —!”
Nhậm Trạch Thu đã ở ranh giới của sự bùng n/ổ.
Tôi siết ch/ặt tay hơn quanh eo anh ta.
Dù bị tôi khóa lại, anh ta vẫn cố gắng vùng vẫy muốn vượt qua tôi để đ/á/nh… chính mình.
Lúc tới đây, anh ta chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng.
Qua lớp vải mềm mại ấy, cánh tay tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm từ da thịt anh ta.
Đột nhiên, Nhậm Trạch Thu khựng lại.
Anh ta nhìn Tiểu Thu trên sofa, vẻ mặt không dám tin:
“Cái này mà… cậu cũng làm được? Sao cậu… kém cỏi thế hả!”
Nhậm Trạch Thu và Tiểu Thu cùng lúc đỏ bừng cả mặt.
Tôi khó hiểu nhìn trái nhìn phải.
Cuối cùng, tôi cũng phát hiện ra điều bất thường trên người Tiểu Thu.
Tôi nhướng mày, bật cười không đúng lúc:
“Ha, đúng là trẻ con có khác.”
Mặt Tiểu Thu đỏ đến mức như muốn nhỏ m/áu.
Cậu luống cuống chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Cánh cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, căn phòng khách lập tức chìm vào một khoảng im lặng khiến người ta lúng túng.
Tôi ngẩng lên nhìn Nhậm Trạch Thu.
Mười năm qua, anh ta đã cao lớn hơn tôi rất nhiều, không còn là đứa nhóc yếu ớt trong cô nhi viện năm nào cần tôi bảo vệ nữa.
Nhưng không hiểu vì sao, dưới ánh đèn xanh trắng của phòng khách… trông anh ta lại g/ầy đi không ít.
Tôi thở dài, chủ động phá tan bầu không khí im lặng.
“Người đó là ai? Nhậm Trạch Thu, anh không định giải thích với tôi sao?”
Nhậm Trạch Thu cúi thấp mắt.
Một lúc lâu sau mới mở miệng:
“Không phải đã nói rồi sao? Chán rồi.”
“Tôi hỏi anh, nếu mười năm trước anh biết mình sẽ có ngày thay lòng đổi dạ, anh còn chọn ở bên tôi không?”
Sắc mặt Nhậm Trạch Thu tái nhợt như tro tàn.
Anh ta chậm rãi nhìn sang tôi, thì thầm:
“Mười năm trước… mười năm trước!”
Như thể vừa nghĩ ra điều gì đó, cảm xúc của Nhậm Trạch Thu đột nhiên tăng vọt:
“Mười năm trước tôi có thể xuất hiện ở đây… chẳng phải nghĩa là chúng ta cũng có thể quay về quá khứ sao? Hắn ta đã làm cách nào để xuyên đến hiện tại vậy?”
Vì quá kích động, lồng ng/ực anh ta phập phồng dữ dội.
“Là t/ai n/ạn xe. Anh còn nhớ vụ t/ai n/ạn năm anh mười tám tuổi không?”
Ánh mắt tôi dừng lại trên vết s/ẹo trên trán anh ta.
Nhậm Trạch Thu bỗng cứng đờ, đứng ch*t lặng tại chỗ.
Sắc m/áu trên mặt biến mất trong nháy mắt, cả tia sáng trong đôi mắt cũng tắt lịm.
“Nhậm Trạch Thu, có phải anh đang giấu tôi chuyện gì không?”
Chương 6
Chương 17
Chương 16
Chương 5
Chương 15
Chương 14
Chương 15
Chương 13.
Bình luận
Bình luận Facebook