Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
1
Tháng thứ năm kể từ khi tôi và Diệp Hành Giản bên nhau. Tôi… chán rồi.
Ý nghĩ đó xuất hiện đúng lúc hắn vừa tan ca trở về. Trong mơ màng, tôi nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ.
Lờ mờ mở mắt, đ/ập vào tầm nhìn là khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, ngay sau đó là nụ hôn mềm chạm lên môi tôi.
Diệp Hành Giản khẽ hôn tôi, giọng trầm thấp dịu dàng: “Anh, dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp nhé?”
Tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt vẫn còn vương vẻ mệt mỏi sau đêm quay phim của hắn, giọng bình thản: “Diệp Hành Giản, chúng ta chia tay đi.”
Người đàn ông khựng lại. Trong đôi mắt đen thẳm ấy, tôi thấy phản chiếu khuôn mặt mình — lạnh nhạt, hờ hững, như thể câu vừa nói chỉ là “Hôm nay trời đẹp đấy.”
Đừng trách tôi vô tình. Bởi việc chúng tôi ở bên nhau vốn dĩ đã là một hiểu lầm lớn.
Năm tháng trước, hắn là nam chính trong bộ phim tôi đạo diễn.
Giới giải trí mà — quyền lực sinh ra d/ục v/ọng.
Diệp Hành Giản quá xuất sắc, nhất là khí chất lạnh lẽo, cấm dục, khiến người ta vừa muốn lại gần, vừa muốn chinh phục.
Thế là trong lúc nghỉ giữa buổi quay, tôi gọi hắn vào phòng nghỉ riêng của đạo diễn, nói thẳng:
“Tôi khá thích cậu. Muốn theo tôi không?”
Tôi không nghĩ hắn sẽ không hiểu ý.
Chuyện này trong giới quá bình thường — chỉ là trao đổi công bằng giữa tài nguyên và con người.
Mà Diệp Hành Giản có khác gì đâu, chỉ là hắn đã là ngôi sao hàng đầu trong giới.
Nhưng ai lại chê tài nguyên nhiều bao giờ?
Quả nhiên, sau vài giây sững sờ, hắn rút thẻ phòng khỏi tay tôi.
Đêm đó, mọi chuyện diễn ra thuận theo tự nhiên.
Chỉ là tôi không ngờ, sau khu tôi ngủ thiếp đi vì kiệt sức, Diệp Hành Giản lại dùng tài khoản chính đăng một dòng Weibo:
【Bạn trai @Kỷ Lâm An】
Toàn cư dân mạng dậy sóng.
2
Diệp Hành Giản hoàn h/ồn lại, đứng dậy, lấy túi đồ ăn sáng từ tủ đầu giường, cố làm ra vẻ bình thản:
“Anh, em m/ua cháo hải sản ở chỗ anh thích đấy. Ăn xong em đưa anh đi—”
Tôi lạnh giọng ngắt lời hắn: “Diệp Hành Giản, tôi nói là chia tay.”
Một tháng trước, bộ phim chúng tôi hợp tác vừa công chiếu. Rạp nào cũng kín người, lời khen dồn dập.
Nhờ bộ phim đó, Diệp Hành Giản giành được danh hiệu Ảnh đế, hoàn thành bước chuyển mình từ lưu lượng thành diễn viên thực lực.
Cộng thêm những mối qu/an h/ệ tôi giới thiệu, hắn đã đứng vững rồi. Giờ có kết thúc, hắn không thiệt thòi gì cả.
Lần này, hắn không thể giả vờ không nghe thấy nữa.
Môi hắn mím ch/ặt, sắc mặt trắng bệch: “Không.”
Trở về nhà, tôi vẫn nhớ đôi mắt hắn đỏ hoe, bàn tay nắm ch/ặt cổ tay tôi không buông.
Khuôn mặt vốn điềm tĩnh bỗng mang theo chút hoảng lo/ạn, có phần hèn mọn và đáng thương.
“Anh, em sai rồi… cho em thêm cơ hội được không? Đừng đi. Xin anh…”
Đã cùng nhau trải qua mấy tháng, lòng tôi dù muốn dù không cũng mềm đi đôi chút.
Nhưng nghĩ đến những chuyện hắn làm gần đây — hết lần này đến lần khác chạm đến giới hạn của tôi — trái tim vừa mềm nhũn liền hóa thành xi măng lạnh cứng.
Tôi dứt khoát gạt tay hắn ra, không chút do dự mà rời đi.
3
Về đến nhà, tôi ngã xuống giường, kéo chăn trùm đầu, ngủ liền một mạch.
Điện thoại vang lên, tôi lười biếng bắt máy. Đầu dây bên kia là trợ lý Tiểu Kỳ, hét toáng: “Anh An! Mau lên Weibo xem đi!”
Tôi gi/ật mình bật dậy, tim đ/ập nhanh lo/ạn nhịp.
Vừa mở Weibo, đ/ập ngay vào mắt là hot search đầu tiên với chữ “Bùng n/ổ” đỏ chót:
【Hàng vạn người ký tên c/ầu x/in Kỷ Lâm An đừng bỏ Diệp Hành Giản】
Tôi: “???”
Chương 6
Chương 15
Chương 43
Chương 6
Chương 15
Chương 16
Chương 19
Bình luận
Bình luận Facebook