Kể từ khi việc kinh doanh của gia tộc lâm vào khủng hoảng, chị gái tôi đã cho tài xế nghỉ việc.
Khi đến đây, chính tay tôi lái xe.
Thoát khỏi hội trường yến tiệc, thói quen xưa khiến tôi lại ngồi vào hàng ghế sau.
"Thẩm thiếu gia?" Người tài xế trước mắt quay lại nhìn tôi.
Tôi bực dọc gi/ật phăng cà vạt, bật liền ba chiếc khuy cổ áo:
"Về dinh Thẩm công, nhanh!"
Trong người như có lửa đ/ốt, tôi cần gấp một xô nước lạnh hoặc... một góc khuất vắng người.
"Nhưng mà..." Tài xế ngập ngừng liếc nhìn cửa sổ rồi lại nhìn tôi.
Tôi quát thúc: "Lề mề cái gì? Chạy ngay đi!"
Chẳng lẽ để tôi làm trò cười giữa thiên hạ sao?
Đột nhiên, cửa xe phía sau lại bật mở.
Một bóng người cao lớn chui vào khoang xe, lặng lẽ ngồi sát bên tôi.
Mắt tôi hoa lên, không nhìn rõ khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Tôi gắt gỏng: "Anh là ai?"
Người kia thậm chí chẳng thèm ngoảnh mặt, trầm giọng bảo phía trước:
"Tới Lan Viên."
Tôi thực sự nổi đi/ên: "Anh là cái thá gì vậy? Sao dám sai khiến tài xế của tôi?"
Tôi chống tay đứng dậy, lao về phía hắn.
Xe vừa khởi động, tôi trượt chân ngã nhào vào lòng người kia.
Mặt gần sát mặt, tôi chợt nhận ra gương mặt ấy.
Gi/ật mình, tôi vội vã trườn ra khỏi người hắn.
Trong lúc hoảng lo/ạn, bàn tay tôi đ/è mạnh lên thân thể hắn, nghe thấy ti/ếng r/ên kìm nén vang lên.
Tôi ngượng ngùng hỏi:
"Thiếu soái... ngài lên xe tôi làm gì vậy?"
"Tối nay ngài không có xe riêng sao?"
Lục Nhung Xuyên thở dài chậm rãi, như đang kìm nén cảm xúc:
"Thẩm thiếu gia..."
"Chính cậu mới là người đang ngồi nhầm xe của tôi."
Bình luận
Bình luận Facebook