Tôi tên Điện Mộc - là một đạo sĩ, trước đây từng làm trong giới giải trí, sư phụ của tôi đã nhận ba mươi vạn tệ từ quản lý cũ nhét cho tôi vào tổ tiết mục khoa học Hoằng Dương để thăm dò thành phố Hồ Nam, trước khi đi tôi đã dẫn theo sư muội Yểu Nhã và sư huynh Tiết Kiều của tôi.
Trấn Hồ Nam là cổ trấn vô cùng trứ danh ở thành phố S, nổi tiếng với nghề dẫn x..á..c kỳ lạ và văn hoá tộc Mèo cổ.
Khi trước ở đó có một nghề vô cùng đặc biệt được gọi là người dẫn x..á..c.
Trung Quốc chúng tôi có câu nói xưa gọi là ‘lá rụng về cội’, nó có nghĩa là dù cho người ch*t ở đâu thì x..á..c của họ cũng phải đưa về quê hương an táng, như vậy mới có thể nhắm mắt.
Mà trước đây lúc giao thông chưa phát triển, khi người ch*t ở đất khách không cách nào đưa về quê, lúc này tác dụng của người dẫn x..á..c đã xuất hiện.
Nghe đâu bọn họ sẽ dùng loại th..uốc nước đặc th..ù bôi lên khắp người của th* th..ể để đảm bảo cho th* th..ể không bị th..ối r..ữa, sau đó lại dùng lá bùa đặc biệt làm cho các khớp xươ..ng của th* th..ể trở nên cứng cáp, cuối cùng cầm chuông dẫn h..ồn rồi đi đầu để dẫn th* th..ể nhảy về phía trước.
“Trên thế giới không có nghề dẫn x..á..c đâu, chúng ta phải tin vào khoa học.” Người dẫn chương trình cầm micro, cảm xúc dâng trào mãnh liệt nhìn vào ống kính.
Giây tiếp theo, đột nhiên con trai nhỏ của trưởng trấn bốc lên một mùi thối nồng nặc của x..á..c ch*t.
Tất cả chúng tôi đều che mũi, mặt của trưởng trấn đầy gượng gạo, vội vàng ôm con trai ông ta lên rời đi.
“Ngại quá ngại quá, con trai tôi ăn lung tung nên đ..á..nh rắ..m hơi thối.” Ông ta giải thích.
Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của con trai ông ta rồi đưa mắt nhìn Yểu Nhã và Tiết Kiều, chúng tôi ngầm hiểu rõ trong lòng chắc chắn có điểm bất thường.
Bình luận
Bình luận Facebook