Sau khi ngủ lại nhà Lục Tiêu một đêm, cảm giác ấy thật thân thuộc.

Lục Tiêu vẫn ôm ch/ặt eo tôi và dụi dụi mặt vào vai tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi ngủ với Lục Tiêu với tư cách là Giang Hà.

Khi tôi tỉnh dậy, Lục Tiêu vẫn đang ngủ rất say.

Hai chân anh ấy kẹp ch/ặt hai chân tôi lại, khiến tôi không thể di chuyển.

Tôi nhìn khuôn mặt đang ngủ của Lục Tiêu, trùng khớp với khuôn mặt trong ký ức của tôi.

Có một điểm khác biệt: đó là sự dịu dàng.

Ánh mắt anh không còn sắc lạnh như lần đầu gặp gỡ, giờ đây trong đôi mắt ấy chỉ còn ánh lên vẻ dịu dàng, thâm tình.

Đột nhiên tôi nhớ đến câu nói này:

"Thấy được dung mạo của chàng

Tựa như gió mát trăng thanh."

Trong lúc Lục Tiêu còn ngủ, tôi tranh thủ về nhà một chuyến.

Tôi định nói với bố mẹ rằng tôi và Lục Tiêu đang yêu nhau.

Bố mẹ tôi tư tưởng cũng khá thoáng.

Nhưng tôi vẫn lo lắng nếu họ không chấp nhận thì sao?

Kết quả....

Thay vì cố gắng ngăn cản tôi, bố mẹ tôi có vẻ khá ủng hộ.

Anh trai tôi nhìn tôi với biểu cảm kiểu "mau cảm ơn anh đi".

Anh ấy đã làm gì vậy?

"Anh, anh đã nói với bố mẹ?"

“Ừ, anh kể cho bố mẹ nghe về quá trình hai đứa yêu nhau. Ban đầu bố mẹ không đồng ý, nhưng khi nghe anh kể xong thì lại ủng hộ.”

“Quá trình yêu nhau á?”

"Lục Tiêu kể với anh đấy."

“Sao cái gì Lục Tiêu cũng kể với anh vậy.”

Tôi không đồng ý, mấy chuyện yêu đương thế này sao có thể tùy tiện kể ra được.

"Được rồi, được rồi, về với bạn trai của em đi." Giang Trình cười rồi đẩy tôi.

Tôi nghiêm túc nói với Giang Trình:

"Anh, việc nối dõi tông đường trông cậy vào anh hết đấy." Vừa nói, tôi vừa vỗ vai anh.

Giang Trình bỗng cười phá lên, như một tên ngốc.

"Em à, anh có người trong lòng rồi, người ấy cũng là con trai."

Ôi không, cả hai đứa con trai trong nhà đều là....

"“Lục Tiêu còn đến hỏi anh bí quyết theo đuổi bạn đời nữa cơ.”

Toang rồi, là nhắm vào tôi.

Mặt tôi đỏ bừng vì x/ấu hổ, véo một cái là chảy m/áu được luôn. Biết vậy đã không nói gì rồi.

Khi yêu, Lục Tiêu đều nghe lời tôi trong mọi việc.

Cuộc sống này còn thú vị hơn hồi tôi làm mèo.

Anh ấy để tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn.

Anh ấy cũng dính người, luôn đi theo tôi như một cái đuôi nhỏ.

"Bảo bối à, hôn anh đi." Lục Tiêu ôm tôi và nũng nịu nói.

"Không. Dạo này cơ bụng của anh biến mất nhiều rồi, không hôn."

Ánh mắt Lục Tiêu tối lại:

"Em không thích anh nữa sao?"

"Không có, chỉ là nhìn người khác cơ bắp săn chắc, xong nhìn anh thì... chẳng có cảm giác gì nữa"

Tôi chỉ định trêu anh ấy một chút thôi, ai ngờ anh ấy lại tưởng thật.

Một mình chui vào góc phòng, ngồi khóc không một tiếng động.

Từ khi yêu nhau, anh ấy khóc nhiều hơn hẳn.

Mỗi lần anh ấy khóc, tôi lại không đành lòng, chỉ biết dịu dàng dỗ dành.

"Được rồi, được rồi, em không trêu anh nữa. Anh là tuyệt nhất."

"Thật sao?"

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, điều đó dường như đã bật một công tắc nào đó trong anh.

Lục Tiêu đột nhiên bế tôi lên giường theo cách bá đạo và mạnh mẽ, xóa bỏ khoảng cách vật lý giữa chúng tôi và tham lam đòi hỏi tôi.

Đôi môi mềm mại ấy hôn lên môi tôi, cảm giác tê dại nơi eo và hơi thở nóng hổi bên cổ.

Nụ hôn ấy như kéo dài đến tận trời đất hoang vu.

Tới khi tôi sắp ng/ạ/t th/ở, Lục Tiêu mới chịu dừng lại.

Mặt tôi đỏ bừng, tôi nhìn anh với vẻ oán gi/ận.

"Sao em dám nhìn những người đàn ông khác? Em có biết rằng em chỉ thuộc về một mình anh không?"

Trước khi tôi kịp trả lời, một nụ hôn khác rơi xuống môi tôi, cuồ/ng nhiệt và lưu luyến.

" Ưm~"

Tôi khẽ rê/n lê/n vì khoái cảm, nụ hôn của anh khiến tâm trí tôi trở nên hỗn lo/ạn.

Bàn tay anh vuốt nhẹ trên gò má tôi, ngắm nghía từng đường nét:

“Em như thế này… anh… anh sợ mình không kiềm chế nổi.”

Danh sách chương

4 chương
02/06/2025 09:56
0
30/05/2025 18:40
0
30/05/2025 18:39
0
29/05/2025 16:04
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu