Ta chỉ vào x/á/c khô trên giường, không thốt nên lời.
Nhìn từ đôi mày, thì có thể rõ đó là những kẻ đã ái ân với mẹ ta đêm qua.
Toàn thân họ teo quắt, như thể bị hút cạn m/áu.
Mẹ ta uể oải lật người trên giường, mặt hồng hào nhưng đôi mắt vô h/ồn.
Thấy tôi bước vào, bà ta chẳng thèm để ý, chỉ lật người đặt đùi lên x/á/c khô rồi tiếp tục ngủ say.
Nhìn mẹ ta phơi bày thân thể, ta chẳng dám hỏi điều gì.
Mãi đến khi mặt trời lặn, mẹ ta mới vươn vai đ/á x/á/c khô xuống giường.
Bà ta liếm môi, giơ tay vuốt mặt tôi:
"Con ngoan, con cứ ch/ôn mấy thứ này dưới gốc cây hoè già trong sân là được."
Vừa quay lưng, móng tay dài của mẹ ta đã áp vào cổ ta:
"Đừng tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì. Muốn gi*t tao thì mày còn non lắm."
Nén nỗi uất ức, tôi ch/ôn ba x/á/c khô ch/ôn dưới gốc hoè già.
Vừa xong việc, làng đã vang lên tiếng niệm Phật:
"Nam Mô A Di Đà Phật."
Tiếng bước chân vang lên sau lưng. Mẹ ta áo xống xộc xệch, mắt đờ đẫn, từng bước từng bước hướng ra cổng làng.
Tôi gọi:
"Mẹ! Mẹ đi đâu thế?"
Bà ta không đáp, cứ liên tục bước về phía trước.
Tất cả nữ nhân trong làng đều như vậy.
Váy áo họ rá/ch nát, bước những bước chân ra ngoài làng.
Như có thứ gì đó đang vẫy gọi bên ngoài.
Ta vội đuổi theo, khi gần đến đầu làng thì thấy một tòa tháp trắng.
Tháp trắng muốt phát ra ánh sáng mờ ảo dưới trăng.
Tiếng niệm Phật m/a mị kia chính từ trong tòa tháp phát ra.
Tới gần mới nhận ra đó là ngôi chùa bốn tầng.
Tấm biển chùa khắc ba chữ - Vạn Xuân Tự.
Thế nhưng tòa tháp trắng tinh khi nãy đã biến mất.
Vạn Xuân Tự giờ như ngôi miếu hoang tàn, cửa sổ lạo xạo trong gió đêm.
Tường chùa loang lổ, lốm đốm vết nâu như m/áu khô.
Cánh cổng mở ra với tiếng kẽo kẹt rợn người.
Ta co rúm lại.
Bỗng từ trong chùa bước ra hơn chục bộ xươ/ng màu hồng!
Những bộ xươ/ng cử động cứng nhắc, nhưng dưới ánh trăng trông tựa giai nhân lầu xanh.
Chúng uốn éo nhảy múa dưới trăng.
Một bộ xươ/ng giơ ngón tay vẫy gọi, há miệng như đang liếm mép quyến rũ.
Nữ nhân trong làng từng người tiến vào chùa.
Ánh mắt họ ngây dại, như đang nhìn thấy thiếu niên tuấn tú nhất đời.
Ta vội kéo tay mẹ hỏi:
"Mẹ thấy gì thế?"
Mẹ ta thẫn thờ đáp:
"Chú tiểu xinh đẹp quá, chắc đây là thiếu niên đẹp trai nhất thế gian rồi."
"Tuổi mười bảy mười tám, phong hoa chính thịnh, đúng là tuyệt phẩm nhân gian!"
Ta nuốt nước bọt, đứng nhìn mẹ ta bước từng bước lao tới ôm chầm lấy bộ xươ/ng hồng trong chùa.
Bình luận
Bình luận Facebook