Năm 10 tuổi, tôi bị thương ở tuyến thể khi bảo vệ bạn thời thơ ấu và trở thành một Beta. Từ đó, mỗi lần người khác chế giễu tôi, Alpha ấy lại đánh họ một trận. Nhưng rồi, tôi bắt gặp cậu ta cùng bạn bè chê bai tôi: "Một Beta tầm thường sao xứng đứng cạnh tôi?" "Vết sẹo sau gáy cậu ta nhìn mà thấy buồn nôn." Tôi lặng lẽ rút lui, hủy bỏ hôn ước theo ý cậu ta. Sau này, tôi thi đậu vào Học viện Y liên minh, trở thành bác sĩ quân y được chủ tịch liên minh trao huân chương chiến công. Ngày gặp lại, tôi bị bọn cướp bắt giữ, chúng tiêm thuốc lậu khiến tôi phân hóa thành Omega. Bạn thời thơ ấu dựa vào hôn ước cũ mà muốn đánh dấu tôi, nhưng đã bị tướng quân chặn lại. Cậu ta gục ngã trước áp lực từ Alpha cấp S, vẫn cố gào thét: “Hồi Hồi là vợ tôi, không ai được đưa cậu ấy đi." Người đàn ông ôm tôi, nhếch môi nói: "Cậu hối hận cũng muộn rồi."
Tôi là Omega có độ tương thích 100% với Hoắc Tranh. Là viên thuốc giải bị ép đặt dưới thân anh trong giai đoạn nhạy cảm của Alpha. Tôi yêu anh, nhưng chỉ nhận được những lời lạnh lùng từ anh. Trong một vụ sập hầm, chúng tôi bị nhốt trong hang tối. Pheromone hương chanh hòa lẫn với máu trào ra, đậm đặc đến mức đắng ngắt. Anh tránh tôi như tránh tà, giọng khàn đặc: "Đến lúc này mà cậu vẫn không quên dùng pheromone để quyến rũ Alpha. Giang Lâm, cậu đúng là đồ ti tiện." Tôi co người lại, lặng lẽ dùng áo che vết thương xuyên qua bụng. Tôi khẽ nói: "Xin lỗi." Sau khi tôi chết, anh sẽ không còn phải ngửi thấy mùi pheromone của tôi nữa. Chắc anh sẽ rất vui mừng nhỉ...
Khi xuyên thành omega, tôi bị một alpha đánh dấu và mang thai. Nhưng tôi là đàn ông mà! Vừa hoảng vừa sợ, tôi cầm tờ kết quả khám thai tìm đến nhà alpha đó. Nhưng anh ta chỉ nhăn mặt ghét bỏ: "Trộm tinh trùng người khác là đủ để vào tù đấy." Sau này, tôi kết hôn vì con, rồi vét đủ tiền và chuồn mất. Alpha chặn lại, van nài tôi đừng đi. Tôi chỉ tay vào alpha nói với con trai: "Con yêu, gọi 'chú' đi." Alpha sụp đổ: "Em bảo con là của anh mà? Sao lại gọi 'chú'?"
Tôi đã tốn hết tâm tư để bẻ cong Hạ Vân Phàm. Trải qua gần 20 năm gió mưa bão táp, cuối cùng lại trở thành hai kẻ chán ghét nhau. Tờ giấy đăng ký kết hôn ở nước ngoài vừa xé, chúng tôi liền đường ai nấy đi. Kết quả hôm đó, anh gặp tai nạn máy bay, còn tôi chết trong vụ tai nạn xe hơi. Mở mắt ra lần nữa, cả hai lại cùng trọng sinh về ngày đầu tiên gặp nhau.
Khi còn nhỏ, mẹ tôi luôn bắt tôi mặc váy. Bị buộc phải mặc đồ con gái, tôi đã gặp thiếu gia nhà giàu Thẩm Tông Trạch, người đang sống ở quê. Khi đó tôi còn nhỏ, vừa liếm kem anh mua cho vừa nói đùa, ngoéo tay với anh để ước định một hôn ước trẻ con. Khi lớn lên, tôi đã quên mất chuyện này. Cho đến khi tôi gặp lại anh trong khuôn viên trường đại học.
Vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, tôi tìm một kim chủ. Kim chủ rất hào phóng, chỉ là có một thói quen đặc biệt— Mỗi lần làm, đều thích bịt mắt tôi lại. Một hôm, tôi đến văn phòng tổng tài đưa tài liệu. Vừa bước vào cửa đã đâm sầm vào tổng tài cao ngạo lạnh lùng. Trên người anh ta…lại có mùi nước hoa giống hệt kim chủ của tôi. Ngay lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng lòng anh ta: 【Cô ấy sẽ không nhận ra mình chứ?】 【Sau này có thể cùng cô ấy chơi trò “văn phòng play” rồi sao?】 【Đâm vào đau thế này, thật muốn xoa cho bảo bối quá.】 Trời đất như sụp đổ. Tôi mỗi đêm đều ngồi trước mặt kim chủ…chửi rủa tổng tài. Ai ngờ tổng tài lại chính là kim chủ!
Lục Thiếu Trạch là Alpha cấp S, còn tôi chỉ là một Beta tầm thường. Dù chúng tôi quen nhau từ thời trung học, dù tôi trở thành trợ lý riêng của anh ngay sau khi tốt nghiệp, tôi vẫn không dám để lộ tình cảm của mình. Khi nghe tin anh sắp liên hôn, tôi để lại đơn từ chức định rời đi, nhưng bị anh dẫn người chặn lại ở sân bay. Anh ép tôi vào tường, răng nanh sắc nhọn cứa vào da thịt sau gáy tôi, giọng lạnh băng: "Cưng à, có phải tại anh không thể đánh dấu em nên em mới quên mình thuộc về ai sao?"
Tôi và kẻ thù không đội trời chung cùng xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đam mỹ. Cậu ta trở thành “người chồng bị ghét bỏ của nam chính” trong cuộc hôn nhân liên minh, còn tôi thì thành vai phụ thế thân cho bạch nguyệt quang mà nam phụ bao nuôi. Nam chính và nam phụ vốn đã không đội trời chung, tôi và kẻ thù thì ngày nào cũng đấu đá nhau. Cho đến hai năm sau, nhân vật chính vạn người mê trở lại đầy mạnh mẽ. Kẻ thù không còn khoe khoang mấy tấm thẻ ngân hàng mà nam chính tiện tay ném cho hắn nữa, chỉ thì thầm: “Chạy không? Cùng chạy? Tôi chạy trước?” Tôi: “Tối nay, tám giờ, đài phun nước, tôi chốt ở phía sau.” Kẻ thù cảm động: “Con trai ngoan!” Còn chưa kịp mắng cậu ta, sau lưng bỗng nhiên có một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy. Tôi run rẩy quay đầu lại, chỉ thấy nam phụ si tình trong nguyên tác, đang bóp lấy gáy tôi, nở nụ cười nham hiểm. “Đi đâu? Cho tôi theo với.”
Tôi chứng kiến cảnh cô gái đẹp nhất làng bị lôi vào ngõ hẻm. Tôi chẳng bận tâm vì bố mẹ cô ấy cũng thấy mà còn xem như chưa có gì xảy ra. Tiếng khóc thảm thiết vang lên trong ngõ. Tên lưu manh bực mình bóp cổ khiến cô ngất đi, rồi ném cho bố mẹ cô ấy 50 tệ. Tỉnh dậy, cô gái lại cười tươi đến bên hắn, dịu dàng nhắc hắn đừng ham bài bạc. Kỳ thực, cô đã quên hết mọi chuyện vừa rồi.
Cửa hàng bán vàng mã của tôi là văn phòng mai mối âm hôn nổi tiếng nhất trên mạng. Cô dâu giấy, chú rể giấy do tôi làm ra có thể giúp những người si tình ở dương gian kết nối cuộc âm hôn với người yêu đã khuất, xoa dịu những nuối tiếc. Công việc làm ăn phát đạt đến nỗi mẹ chồng tôi treo biển "Âm môi", một lễ cưới thu phí cả triệu tệ.
Bạn cùng phòng hồi đại học, từ khi biết tôi thích con trai thì suốt bốn năm đại học đều tỏ ra khó chịu, chuyện gì của tôi cũng quản. Vậy nên sau khi tốt nghiệp, nghe hắn đề nghị tiếp tục sống chung, tôi lập tức từ chối thẳng. Đùa sao, chẳng có danh phận gì mà đã bị hắn quản bốn năm trời, còn suốt ngày nhìn được mà chẳng sờ được. Nhưng ai ngờ— Một tháng sau, tôi lại tự xách vali đến trước cửa nhà hắn. Hắn nheo mắt: “Lần này còn chạy nữa không?” Tôi cúi đầu đáp nhỏ: “Không chạy nữa.” Ừ, đây là lời thật lòng. Không những không chạy, mà còn phải bắt đầu kế hoạch “bẻ cong trai thẳng” của mình nữa!