Cùng ở trong trại giam với trùm xã hội đen, tôi phân hóa thành Omega. Hơn nữa, đại ca này lại chính là kẻ thù không đội trời chung của bố tôi. Tôi trùm chăn kín mít, lén lút nhắn tin cho bố: "Con không muốn giúp bố trả thù nữa, mau đến cứu con trai của bố đi." Tin nhắn chưa kịp gửi đã bị đại ca đè chặt xuống giường. Mũi anh cứ vùi trên cổ tôi mà hít hà. "Omega thơm ngọt quá." Sau này khi bị ép trở thành người yêu của anh, tôi không chịu nổi tần suất "công tác" của vị đại lão này. Tôi vừa che tuyến thể vừa khóc lóc đòi chia tay: "Tôi thú nhận, tôi là con trai của kẻ thù của anh!" Anh ấy trói chặt chân tôi, không cho thoát: "Vậy càng tốt, cha nợ con trả."
Tin xấu: Mẹ tôi đã biết tôi là bot. Tin tốt: Mẹ tôi muốn giới thiệu bạn trai cho tôi. "Cao 1m84, học trường thể thao, bảo bối thích không?" Mẹ tôi hí hửng lượn khắp app hẹn hò, cuối cùng lại nhắm trúng… kẻ thù không đội trời chung của tôi. "Con từ chối." Tôi lạnh lùng đáp. "Vì sao?" Mẹ tôi thắc mắc. "Hắn nói con trông như thái giám."
Trên đường từ chợ về, bà nội tôi gặp một bà lão. Bà lão túm lấy áo bà, miệng không ngừng kêu đói. Bà nội tôi thương người, liền đưa cho bà lão một cái bánh. Bà lão ăn xong, còn chép chép miệng: "Chị tốt bụng quá, tối nay nhà chị sẽ có tà khí tìm đến, nhất định đừng mở cửa."
Tôi nhặt được một người đàn ông mất trí nhớ trên đường. Tôi có 3000 tệ, tôi tiêu cho hắn 2500 tệ. Sau này, người đàn ông hồi phục trí nhớ, lặng lẽ bỏ đi không một lời từ biệt. Gặp lại lần nữa, hắn đang ung dung ngồi trong chiếc Maybach, quần áo chỉnh tề, thần sắc lạnh nhạt. Tôi nổi cơn tam bành. Tôi cưỡi chiếc xe điện nhỏ của mình chặn đầu chiếc Maybach của hắn. Tôi giơ tay ra. "Trả tiền đây, mười hai nghìn năm trăm hai mươi sáu tệ hai hào tư, một phân cũng không được thiếu!"
Tôi đã thức tỉnh, đúng lúc đang cưỡng ép yêu thiếu gia thật. “Cậu là đồ súc sinh!” Khóe mắt cậu ấy ửng đỏ, xiềng xích trên tay chân kêu leng keng trong lúc cậu giãy giụa. Nhưng cậu ấy càng chửi, tôi lại càng thêm hưng phấn! Động tác kéo quần cậu ấy cũng trở nên gấp gáp hơn. Thế nhưng, giây tiếp theo, một đoạn cốt truyện bỗng nhiên xuất hiện trong đầu tôi. Trong nguyên tác, cậu ấy là Thụ được vạn người cưng chiều, các Công (chồng) đều có tiền có thế, nhưng vì tôi đã nhanh chân ‘hớt tay trên’ mà khiến họ hận tôi đến tận xương tủy. Chưa kể, tôi còn ‘chim sẻ chiếm tổ’ ngồi chễm chệ ở vị trí thiếu gia thật. Sau này, tôi không chỉ bị bán vào ‘tiệm vịt’ (người bán dâm nam), mà cuối cùng, thi thể còn bị phân tán rải rác ở khắp các góc cống rãnh hôi thối… Nghĩ đến đây, tay tôi run lên, không tự chủ được mà kéo quần áo cậu ấy lại: “Đừng… đừng để bị cảm!”
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
Tôi đã yêu Tống Nham 5 năm. Đúng lúc gia đình gặp biến cố, người thân qua đời. Tôi bám víu vào hắn như chiếc phao cứu sinh. Nhưng kết quả chỉ nhận được câu: "Thật nực cười, cậu ta tưởng tôi thích đàn ông thật à?" Tôi mắc chứng trầm cảm nặng và chọn liệu pháp sốc điện để chữa trị. Tác dụng phụ là mất đi một số ký ức. Sau này, tôi tìm thấy ánh sáng thực sự cứu rỗi của đời mình. Anh ấy nói: "Anh rất ích kỷ, cả đời chỉ sống vì bản thân, từ nay về sau sẽ sống vì chúng ta."
Gặp mặt người yêu qua mạng. Tin tốt: Đúng là vừa trắng vừa đẹp vừa cao. Tin xấu: Đối phương là đàn ông, lại còn là anh kế của tôi. Tôi quay người bỏ chạy. Nhưng đêm đó, anh dùng xích trói tôi trong tầng hầm. Môi bị hôn sưng đỏ. Cổ chân mảnh mai bị anh nắm chặt trong tay nghịch ngợm. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của người đó, tôi run bần bật. "Anh ơi, anh bình tĩnh đi, em là em trai anh mà." Nghe vậy, anh kế cười khẩy. "Vậy sao? Nhưng chúng ta không cùng huyết thống mà." "Em tưởng anh quan tâm chuyện đó ư?"
Ta chết trong trận tuyết đầu mùa năm Vĩnh An thứ mười lăm. Lấy thân phận trưởng nam của nhà họ Ôn, kết hôn cùng hắn mười lăm năm, từ Đông Cung đến Thái Cực điện. Đôi tay này từng dậy sớm nấu canh cho hắn, thêu bùa chúc phúc lúc hắn xuất chinh. Cũng từng thay hắn tiếp nhận mật tấu của quần thần, dưới ánh đèn đêm khoanh tròn những cái tên mang lòng phản nghịch. Vinh quang và các mối quan hệ của gia tộc, đều trở thành thanh đao ta trao vào tay hắn. Cuối cùng lưỡi đao ấy quay ngược lại, đâm xuyên ngực những người thân nhất của ta.
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
Bạn đã bao giờ nghe về "Hồng Bạch Tràng Sát" chưa? Đó là thời điểm âm khí nặng nhất, đoàn rước dâu từ từ tiến đến, kiệu hoa đỏ như nhuộm máu, đoàn đưa tang lặng lẽ trượt đến, tiền giấy bay lả tả, nhưng không nghe thấy tiếng khóc. Hai đoàn gặp nhau ở giữa đường, lập tức dừng lại. Chúng vây thành một vòng tròn, bắt đầu xoay, càng xoay càng nhanh. Người sống nếu bị cuốn vào, sẽ bị quỷ tranh thân: Hoặc là, bái đường cùng cô dâu, hoặc là, chôn theo người chết.