Tôi là vệ sĩ riêng của ông trùm xã hội đen. Vì hắn nói chỉ tin tưởng tôi, nên tôi cam tâm tình nguyện giao cả mạng sống của mình vào tay hắn. Đám đàn em của hắn chọc ghẹo: "Khi nào thì cho tiểu thiếu hiệp nhà anh một danh phận đây?" Thế nhưng Thôi Trạch Liên lại vuốt ve mặt một nam người mẫu, cười nhạt: “Tìm một bình hoa mềm mại thơm tho, còn hơn ôm một con hổ trong chăn.” Tôi đứng ngoài cửa phòng karaoke, nghe rõ ràng mồn một tất cả mọi chuyện. Sau này, Thôi Trạch Liên xảy ra xung đột với băng đảng khác. Tôi vì bảo vệ hắn mà bị trọng thương, rơi xuống biển. Tôi được giải thoát, nhưng Thôi Trạch Liên lại phát điên.
Tôi xuyên thành người chồng phá gia chi tử của nhân vật phản diện Bùi Vọng - kẻ đang sa cơ lỡ vận. Lúc này nguyên chủ đang định lén bán hết đồ đạc giá trị trong nhà, cuỗm tiền bỏ trốn sau khi Bùi Vọng phá sản. Nhớ lại kết cục thảm khốc trong nguyên tác khi nguyên chủ bị Bùi Vọng trở lại trả thù tàn nhẫn. Tôi lập tức dừng tay, quyết định bám chặt đùi hắn, an phận làm người đàn ông đứng sau thành công của hắn. Chỉ là tiết kiệm tiền thôi mà? Tôi quá giỏi việc này rồi. Chuyển nhà thuê tầng cao không thang máy, vừa tập thể dục vừa tiết kiệm một công đôi việc; Bùi Vọng đi làm, tôi đổi số điện thoại mua thẻ tháng xe đạp công cộng cho hắn; Bùi Vọng muốn đặt đồ ăn, tôi lập tức mở ứng dụng... Sau này, khi Bùi Vọng lại công thành danh toại. Tôi định nhận tiền chia tay rồi đi. Ai ngờ lại bị người đàn ông mắt đỏ ngầu ghì chặt trong lòng, nghiến răng hỏi: "Giờ anh đã có tiền rồi. Vẫn không đủ tư cách ở bên em sao?"
Để chọc tức đối thủ một mất một còn, tôi học theo các fan cuồng của hắn mà gọi hắn là "chồng". Trên sân bóng, tôi cố tình hét lớn: "Chồng em đẹp trai quá, chồng giỏi quá!" Kết quả là hắn ta áp tôi vào tường, vừa hôn vừa hỏi: "Nói đi, chồng giỏi thế nào?" Khoan đã, trước đó bảo là sợ gay cơ mà?!
Vì tiền, tôi giả làm beta để bám theo Lâm Tiêu. Anh ghét omega nhất, nhưng trong một lần lăn giường, tôi lại ngoài ý muốn mang thai con của anh. Trước khi bụng lộ rõ, tôi đã trốn đi. Sau đó, tôi co ro trong căn phòng trọ với chiếc bụng ngày một lớn. Nửa đêm, tôi đột nhiên ngửi thấy mùi tin tức tố của Lâm Tiêu. Tôi tưởng mình đang mơ. Nước mắt liền rơi lã chã, tôi mở mắt ra, ngước lên liền đối diện với ánh mắt âm u của Lâm Tiêu: "Bé con của anh mang thai với tên chó hoang nào thế? Ngoan, nói ra nào, anh sẽ giúp em 'giữ con bỏ cha' cho."
Tôi chọc giận Diêm Khắc rồi, dỗ thế nào cũng không nguôi. Ngay cả khi tôi không khỏe, anh ấy cũng không còn lo lắng như trước. Xuống tàu hỏa, tôi gọi điện cho anh ấy: “Anh, em đến Hải Thị khám tim, anh có thể đưa em đến bệnh viện không?” Diêm Khắc nghiêm giọng: “Bệnh tim của em đã khỏi lâu rồi. Diêm Lạc Đồng, đừng có giả đáng thương nữa!” Ngực truyền đến cơn đau âm ỉ. Tôi nhỏ giọng nói: “Chỉ là tái khám thôi.” Anh ấy cười lạnh một tiếng, nói: “Được, vậy em cứ chờ ở đó đi.” Tôi ngoan ngoãn ngồi ở một góc ga tàu. Đợi rất lâu. Cho đến khi tim tôi dần ngừng đập, Diêm Khắc vẫn không đến…
Tôi và Thẩm Dực là anh em song sinh. Tôi phân hóa thành Beta, còn Thẩm Dực là Omega. Tôi chào đời muộn hơn một phút, số phận đã định trước rằng tôi sẽ thua kém anh ấy trong mọi chuyện. Tôi chỉ là một Beta tầm thường, trong khi mọi người đều say mê vẻ đẹp kiều diễm của Omega. Ngay cả người yêu tôi, người mà tôi tưởng thật lòng yêu mình, cũng lộ nguyên hình khi Thẩm Dực gặp tai nạn: "Nếu tay Thẩm Dực không lành lại, đôi tay của cậu cũng phải trả giá tương tự." Hóa ra… tôi chỉ là vật thay thế cho Thẩm Dực mà thôi. Đau lòng tuyệt vọng, tôi lao xe đi trong đêm rồi gặp tai nạn. Khi tỉnh lại… tôi phát hiện mình đã tái sinh, quay về năm 20 tuổi…
Cả phòng ký túc xá của tôi đều là Omega. Bạn cùng phòng bảo, nhờ bạn thân đánh dấu tạm thời còn hiệu quả hơn thuốc ức chế. Tôi tin sái cổ. Thế là khi đến kỳ phát nhiệt, tôi chủ động đè bạn thân Alpha vào góc tường: “Nghe nói đánh dấu tạm thời hiệu quả lắm, nhanh, đánh dấu tớ đi!” Pheromone lan tỏa ngập trời. Giọng bạn thân khàn đặc: “Thế cậu ta có nói cho cậu biết... Đánh dấu vĩnh viễn còn hiệu quả hơn không?”
Nam thần thẳng nam của trường cãi nhau với bạn gái, bị đuổi ra khỏi nhà. Tôi dè dặt hỏi: "Hay là cậu… ở tạm nhà tớ trước nhé?" Không ngờ, hắn ở liền nửa tháng. Vài ngày trước, môi tôi bị nhiệt miệng nặng, thậm chí còn nứt cả da. Mấy ngày sau, khi tỉnh dậy, tôi vô cớ mỏi tay, suýt nữa không cầm nổi cọ vẽ. Tôi nghĩ chắc mình đa nghi quá. Cho đến khi tôi nghe thấy hắn gọi cô bạn gái đã từng đuổi mình ra khỏi nhà: "Chị."
Không ai biết tôi là mối tình đầu của ảnh đế cao lãnh lạnh lùng, ngay cả bản thân ảnh đế cũng không hay biết chuyện này. Khi gặp lại nhau trong gameshow, tôi không dám tiết lộ mình từng bị nuôi dưỡng như con gái đến năm 7 tuổi. Cho đến khi thua trò chơi bị phạt mặc đồ nữ, ánh mắt ảnh để dính chặt vào tôi, toàn thân tỏa ra khí lạnh: "Lục Nhiên, lừa tôi hơn 20 năm vui không?" "Chỉ để lừa tiền tiêu vặt, em cũng dám giả làm con gái sao!"
Tôi là một nhân viên văn phòng bình thường, còn "vợ" tôi thì đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng đây lại là một tiểu thuyết tình yêu lãng mạn. Theo diễn biến trong truyện, "vợ" tôi sẽ bị cấp trên của tôi uy hiếp: "Này, chắc em cũng không muốn chồng mình mất việc chứ?" … Chỉ có điều "vợ" tôi là đàn ông. Và tôi, mới chính là "vợ" theo đúng nghĩa đen của "em ấy".
Thím tôi làm gái bị bắt, sau khi bị tạm giam về nhà thì nhất quyết không chịu tiếp khách nữa. Chị họ khóc lóc than vãn: “Nếu mẹ không làm nữa thì con lấy đâu ra tiền mua đồ hiệu? Không có những thứ đó, bạn bè sẽ cười vào mặt con mất!” Chú tôi thì đè thím xuống tát liên tiếp, giọng mỉa mai: “Mày tưởng bọn khách vì mày mà tới à? Không có thuốc của tao, mày chẳng là cái thá gì cả. Đừng có không biết điều!” Thím khóc nức nở, bất đắc dĩ lại phải mở cửa tiếp khách lần nữa. Thế nhưng ngay đêm đó, thím tôi chết trên giường trong một tư thế quái dị. Chị họ sợ mất mặt, thím được chôn cất cũng không thèm quay về. Chú tôi chưa đầy một tháng sau đã cưới vợ mới — một người đàn bà xinh đẹp, quyến rũ và dịu dàng. Nhưng tôi lại thường thấy người đàn bà ấy lén ăn khúc xương còn đẫm máu thịt, đôi mắt phát ra ánh lục sáng rờn trong đêm tối. Và… trên mông cô ta, có một vết bớt đen.