Bị dầu nóng bắn vào người, tôi phải đến khoa bỏng. Không ngờ lại gặp bạn trai cũ. Không thể ngờ được — mặc áo blouse trắng vào, trông anh ta cũng ra dáng người đứng đắn. “Tính theo kịch bản thông thường, sao anh không hỏi tôi câu này——” “Bao năm không gặp, đi khám thai à? Con của ai?” Vừa dứt lời, tôi đã nhận lại một ánh mắt khinh bỉ. “Trước khi đến khoa bỏng, hay là cô nên đi khám não trước thì hơn.” Hầy… Tôi chẳng qua chỉ muốn pha trò một chút, để anh đừng vì chuyện năm xưa tôi từng tổn thương anh mà ra tay quá mạnh thôi mà.
Hoàng tỷ đi hòa thân, chết chỉ 1 tháng sau khi được sắc phong làm phi. Khi thi thể hoàng tỷ được đưa về, lồng ngực và khoang bụng của hoàng tỷ đều đã trống rỗng, bị nhồi kín bằng từng mảng bông trắng. Ta không khóc, cũng chẳng làm ầm ĩ, chỉ nói một câu duy nhất: “Hãy đưa ta đi hòa thân.”
Anh bạn thanh mai trúc mã lạnh lùng tỏ tình với tôi. Tôi: “Chúng ta không hợp nhau.” Hứa Hạc Châu mắt lờ đờ vì say, giọng khàn khàn: “Chỗ nào không hợp?” Tôi quay mặt đi: “Cậu là Alpha, tôi cũng là Alpha, giới tính không hợp. Tôi thích Omega thơm tho mềm mại.” Một tuần sau, tôi phân hóa thành Omega. Hứa Hạc Châu nắm chặt tay tôi, từ từ áp sát vào cổ tôi: “Thơm tho, mềm mại… Lại còn là Omega hả?”
Tôi mở một phòng livestream xem bói. Khi kết nối, một phú bà sốt ruột hỏi: “Từ khi tôi lấy chồng, cơ thể ngày càng trở nên kỳ lạ. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Chẳng phải cô đã biết rồi sao?” Nghe tôi nói vậy, rõ ràng cô ta hoảng hốt: “Thôi bỏ đi, tôi không xem nữa.” Nói xong, cô ta định cúp kết nối. Nhưng ngay sau đó, một câu nói của tôi khiến bàn tay cô ta khựng lại giữa không trung.
Năm ấy trong nhà nghèo khổ nhất, ta nhận một việc là vào ngục giúp tử tù lưu lại huyết mạch. Sau một đêm xuân phong, đến sáng hôm sau, hắn lại được minh oan. Triệu Thanh Hà lạnh nhạt nói với ta: “Sự đã rồi, nàng theo ta về phủ đi.” Nhưng ta là quả phụ, còn hắn là bậc quân tử được kinh thành ca tụng, người người gọi là trúc trung quân tử. #BERE
Ta từng là thiên chi kiêu tử được cả tông môn ngưỡng mộ. Dẫu chỉ là đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi, nhưng có sư tôn hết mực yêu thương, các sư huynh sư đệ luôn quan tâm. Cho đến ngày định mệnh ấy, khi thiếu niên ngây thơ thuần khiết kia quay trở về. Ta mới vỡ lẽ mình chỉ là vật thay thế đáng thương, một bình chứa linh căn. Bị người đáng tin nhất phế bỏ tu vi, đoạt mất linh căn, đuổi tận giết tuyệt... Đường cùng, ta tìm đến trước cửa kẻ địch truyền kiếp - Ma Tôn Lệ Chỉ Uyên. Tự chọn cho mình cái chết dưới tay hắn. Nhưng khi ta quỵ xuống ho ra máu, trong màn sương mờ ảo bỗng văng vẳng tiếng nói quen thuộc đầy hoảng hốt: [Phu nhân!! Phu nhân yêu dấu của ta sao thế này?!]
Tôi xuyên không vào thân thể của em trai Sói vương, sống qua ngày bằng cách liếm láp cho hắn. Nào ngờ Sói vương động dục, lại kéo tôi vào hang sâu. Tôi: "Em là em trai anh mà!" Hắn: "Em là do mẹ vợ để lại cho anh, nếu không thì tại sao anh lại nuôi em như vợ tương lai hả?" Tiêu rồi, gặp phải chuyên gia phẫu thuật chỉnh hình thật rồi.
Là một con sói xám. Tôi chưa từng nghĩ, có một ngày mình lại bị một con thỏ chơi đùa. Lâm Yến túm lấy chiếc vòng cổ của tôi. “Đàn anh, chẳng phải anh muốn chơi sao? Sao anh lại trốn tôi?”
Sau tai nạn xe hơi và mất trí nhớ, em gái của bạn trai gọi tôi là chị dâu. Có vẻ như chúng tôi đã kết hôn. Sau khi ăn tối, tôi đi mở cửa phòng anh ấy, chuẩn bị đi ngủ. Anh ấy quấn khăn tắm, nhìn tôi ngạc nhiên: 'Làm, làm gì vậy?' Tôi ngây thơ: 'Ngủ.' Anh ấy lắp bắp: 'Gì, gì vậy?' Lúc này, tay tôi bị ai đó nắm lấy, tôi quay lại. Anh trai của anh ấy mặc vest, đang nhìn tôi chằm chằm: 'Vợ, em định làm gì?' Tôi lắp bắp: 'Gì, gì vậy?' Anh ấy không cho tôi giải thích, kéo tôi đi vào phòng của anh ấy và khóa cửa lại. Trong khi tôi đang suy tư, anh ấy đã cởi cà vạt, từ từ trói tay tôi lại. 'Em không chỉ nhìn anh ta, mà còn nói chuyện với anh ta.' Anh ấy nở một nụ cười tàn nhẫn, 'Tối nay, anh sẽ trừng phạt em thật nặng.'
Sau khi tôi bị mù, kẻ thù không đội trời chung cứ nhất quyết đòi dọn đến ở chung với tôi. Tôi cứ đinh ninh rằng cậu ta muốn nhân cơ hội này để châm chọc, cười nhạo tôi. Cho đến một ngày, tôi bất ngờ khôi phục thị lực. Đôi mắt tôi chạm đúng vào ánh mắt đong đầy dục vọng của cậu ta. Cậu ta cắn lấy vạt áo, đè nén hơi thở, ánh nhìn điên cuồng dán chặt vào tôi…
Khi tỉnh lại, tôi đang siết cổ tên phản diện, ép hắn uống rượu. Chàng trai mắt đỏ hoe, vẻ mặt ngang ngạnh. Hắn ngoảnh mặt từ chối, tôi hất tay tát một cái. Hắn chịu khuất phục. Cọ má vào lòng bàn tay tôi xin nhẹ bớt. Nhưng đêm đó, chính tôi lại bị hắn đè trong phòng tắm "dạy dỗ" hết trò này đến trò khác. Những món đồ chơi chuẩn bị sẵn, giờ đều dính đầy người tôi. Trước gương, cằm tôi bị bắt buộc ngửa lên. Bên tai văng vẳng giọng thúc giục như ác quỷ: "Chủ nhân, ngoan nào. Mở mắt ra đi."