Bùi Du là Alpha cấp S. Ngày đầu tiên hắn chuyển tới Đại học A, mọi người đều đoán xem bao lâu nữa hắn sẽ bị tôi - một Beta từng “đi qua trăm đóa hoa” làm cho xiêu lòng. Thậm chí còn có người cầm ảnh tôi đi hỏi Bùi Du xem hắn có để mắt tới tôi không. Bùi Du chỉ hơi nhấc mí mắt, đáp một câu: “Tôi không thích loại lẳng lơ.” Hừ. Rồi sẽ có ngày tôi khiến hắn phải quỳ xuống cầu xin tôi, làm chó cho tôi… "Hửm? Sóc nhỏ, đã trêu chọc tôi rồi còn định bỏ chạy sao? Tôi đánh gãy chân em thì sao nhỉ, hay là... biến em thành một Omega chỉ biết 'chảy nước' thì sao?"
Tôi là gay, còn kẻ thù không đội trời chung của tôi là trai thẳng. Sau khi bị bỏ thuốc, chúng tôi đã lăn lộn trên cùng một chiếc giường. Tỉnh dậy, tôi bỏ chạy, còn anh ta thì mất trí nhớ. Anh ta điên cuồng tìm kiếm một cô gái có chân dài eo thon, mít ướt, nóng nảy và thích cắn người... Tôi ôm lấy mông mình từ từ đặt câu hỏi: "Xả thân cứu người có đáng không?"
Vì thèm khát một hạt bồ đề, ta lén lút đột nhập Vô Vân Tự, nào ngờ đụng phải vị Phật Tử đang trúng Điệp Độc. Thứ độc dược âm hiểm ấy khiến hắn đêm đó ghì ta xuống giường, thô bạo phá giới. Sau một đêm cuồng loạn, ta ôm đuôi hồ ly chuồn mất. Khi gặp lại, hắn dẫn cả đội Giám Yêu Ti vây bắt. Ta tức giận thét vào mặt hắn: "Đồ trọc đầu chết tiệt này, ngủ xong rồi không chịu trách nhiệm, mặc áo cà sa rồi phủi sạch, thôi cũng được. Ta không trộm gà cũng chẳng giết người, có tội tình gì mà bắt ta!"
Là nhân vật nữ phụ đào mỏ, tôi ngược đãi và hành hạ người anh nuôi phản diện. Không ngừng tự rước họa vào thân. Ánh mắt dừng lại, liếc nhìn từ trên xuống dưới, phát ra tiếng khinh bỉ: "Chỉ cho em từng này tiền thôi sao? Đồ vô dụng!" Dần dần, ánh mắt của người anh nuôi dành cho tôi ngày càng trở nên tối sầm. Gần như không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Khi nữ chính hiền lành tốt bụng của câu chuyện cứu rỗi xuất hiện, tôi thức thời rút lui. Về sau. Trong biệt thự lộng lẫy vàng son, tôi bị đè ép trước tấm gương lớn. Người anh nuôi giá trị hàng trăm tỷ từ phía sau siết chặt eo tôi, đôi mắt đỏ ngầu, nụ cười trong ánh mắt lạnh lùng bệnh hoạn, từng chữ từng chữ thì thầm. "Sao lại run rẩy thế... chẳng phải em thích tiền sao? Anh có rất nhiều tiền đây." "Ngoan nào, nuốt đi."
Tôi đã tự tay bắn chết bạn trai là ông trùm hắc đạo, nhờ vậy mà nhận huân chương Hạng Nhất. Nhưng ngay giây sau, tôi lại thấy hắn lúc 18 tuổi bị một đám lưu manh ép trong ngõ, đánh đến máu me đầy mặt. Tôi vơ lấy một viên gạch lát nền và lao vào. Cứu người? Không, mà là bắt về nuôi lại từ đầu. Lần này, tôi quyết định đổi cách "lập công"... Bồi dưỡng cậu ấy thành một thanh niên ưu tú, trong sáng, ngay thẳng. Sói con không nghe lời? Ôm vào lòng dỗ, ôm vào lòng hôn, nhốt lại từ từ dạy dỗ là được. Còn không nghe? Xé nát quần áo, ném lên giường, dùng cơ thể của mình để "thuần phục" cậu ấy…
Ta là một con rồng đực nhỏ bé. Vị Tiên tôn nhặt ta về dường như không biết chuyện này, cứ nuôi ta như vợ. Hắn cho ta ăn chung, ngủ chung. Về sau, có kẻ đồn đại Tiên tôn thích nam tử. Ta bỏ trốn, bảo hắn ta phải đi cưới vợ. Ở cùng hắn chỉ tổn hại thanh danh, ta đâu nỡ lòng làm kẻ vong ân bội nghĩa. Nhưng khi vị Tiên tôn lạnh lùng bắt được ta, hắn ép ta vào góc tường, giọng điệu mê hoặc: "Tộc Bàn Long Đằng xưa nay chỉ có giống đực, ngươi tưởng ta không biết? Ngủ cùng nhau rồi, còn định chạy đi đâu?"
Sau khi chinh phục được người chồng alpha từng thầm thương trộm nhớ, tôi gặp một cơn ác mộng. Trong mơ, tôi chỉ là một nhân vật công cụ, làm bia đỡ đạn trong một câu chuyện 'truy thê hỏa táng tràng', tác dụng lớn nhất là dọn đường cho chồng và nhân vật chính thực sự. Tỉnh dậy, tôi càng nghĩ càng tức, liền tát một cái thật mạnh vào mặt chồng vẫn đang ngủ. Anh mơ màng tỉnh giấc, thấy tôi khóc vì tức giận, liền đưa bên má còn lại ra: "Vợ yêu đừng giận, tay đau thì đổi tay khác mà đánh."
Thanh mai trúc mã của chị tôi, vừa cao ráo lại đẹp trai. Hồi nhỏ, anh ấy rất hay ôm tôi, hôn má tôi, cưng chiều như thể tôi là báu vật nhỏ của anh. Chị tôi thích anh ấy. Còn tôi... cũng thích anh. Nhưng tôi không dám thổ lộ. Mang theo những cảm xúc vụng trộm và tội lỗi, tôi quyết định rời khỏi nhà. Tôi tưởng rằng khoảng cách sẽ khiến tình cảm phai nhạt. Ai ngờ anh lại đuổi đến tận trường tôi, chặn tôi giữa hành lang vắng, ép tôi vào tường. Anh cúi đầu, ánh mắt thâm trầm mà dịu dàng: "Em trai nhỏ chắc chưa biết… đàn ông với đàn ông cũng có thể yêu nhau, đúng không?"
Bùi Tẫn Trì tốn mọi công sức để kéo tôi lên giường chơi gay với hắn. Đến khi tôi dâng trái tim thật lòng cho hắn rồi, tôi mới biết… Hắn làm vậy vì người anh trai bạch nguyệt quang của hắn. Chỉ vì tôi buột miệng nói một câu: "Anh trai em kiểu cấm dục như vậy, chắc chắn rất kích thích." Hắn liền muốn "dạy dỗ" tôi. Sau đó, khi tôi và anh trai hắn ở chung một phòng, hắn tức đến trợn đỏ mắt, đá bay cửa xông vào. Tôi buông lỏng mấy nút áo ở cổ, để lộ vết mờ ám, vỗ nhẹ lên mặt hắn, mỉm cười hỏi: "Bây giờ em muốn đánh tôi… hay đánh anh trai em hơn?"
Tôi thầm yêu trúc mã của mình. Nhưng hắn là một Alpha cấp S. Còn tôi chỉ là một Beta không có tin tức tố. Tôi từng nghĩ, không có sự ràng buộc của tin tức tố, hắn sẽ không bao giờ thích tôi. Cho đến một ngày, hắn cắn lấy gáy tôi, giọng khàn khàn: "Nghe nói Beta cũng có khoang sinh sản."
Tôi xuyên thành thư ký của nam chính trong truyện người lớn. Trong cuộc họp, nam chính sắc mặt lạnh lùng, khiến mọi người sợ đến nín thở. Chỉ có tôi… trơ mắt nhìn thấy nữ chính đang ở dưới bàn. Tôi chỉ muốn móc mắt mình ngay tại chỗ.